Đọc hết topic thì khuyên ông chủ topic: chơi nhiều hơn. Ông không tổ chức cho team chơi thì team ông gắn bó được cái con khỉ gì? Hãy rủ nhau đi đá bóng, hát Karaoke, đánh bi-a, làm ván game ngoài tiệm game hoặc bất cứ trò gì như đập bong bóng, vác mã tấu chém nhau với xã hội đen (ngày xưa mình chơi trò này, cầm đầu team luôn, dù nặng có 42kg) mà team có thể chơi với nhau được.
Sau mỗi lần chơi team trở nên gắn bó hơn, lộ ra được ai thích hợp vị trí nào ngay. Đừng nghĩ chơi là tốn tiền, nhiều trò chẳng tốn mấy tiền cả, cái tốn thực sự là… mồ hôi. Còn nếu lý luận học hành căng thẳng quá, deadline nặng quá,… không có thời gian chơi với nhau => học có ý nghĩa gì nữa khi (nếu phân tích kỹ) đời người chỉ là một game. Được chơi game hay bị chơi game? Bạn đang bị chơi game thì phải
Xem team làm việc như thế nào đây: https://www.youtube.com/watch?v=goT2Fw5ulvg
Tiếng Anh ông tự nhận khá? Thử kéo team lên khu bờ hồ/ phố Tây/ Tạ Hiện mà tán gái, cứ nhè mấy em tóc vàng mà tán, cực kỳ thú vị nhé. Mấy ngày này gặp mấy em Ucraina đang có tâm tư vì quê hương chiến tranh, xà vào nói chuyện có khi vài tuần bỗng nhiên có 1 em bạn gái mắt xanh mũi lõ, đi với (những) cô này sẽ làm mấy ông “tay to” nhìn lại ông “tay nhỏ” xem sao. Tiếng Anh khá thật hay tự nhận sẽ thể hiện ngay và luôn. Ngày xưa tui mò ra phố Tây ở Sài Gòn, gặp một thằng cao dong dỏng, tóc tai bù xù, xăm trổ vằn vện ngồi với cục sắt trong tay, lấy hết can đảm tới làm quen. Hello hắn xong, hết biết nói gì tiếp theo, nên chỉ vào cục sắt hỏi What’s this? Rồi lại hết biết nói gì tiếp, bao nhiêu chữ tiếng Anh bay biến đàng nào, miệng cứng đơ, đành huơ tay múa chân, cho đến vài tuần sau đó mới nói được… 3 câu.
Nói dài dòng, túm lại từ khóa cho ông: BREAKTHROUGH THINKING