Nửa đêm rồi, lòng lại có nhiều điều muốn giải tỏa nhưng bản thân lại chưa biết vấn đề xuất phát từ đâu. Thôi thì em xin kể hết sự việc và xin mọi người cho em ý kiến, tốt xấu đều nhận miễn có lý ạ. Em cũng không phải đứa giỏi giang gì, cấp 3 thì học lực xoàng xoàng, khá trở xuống nhưng được cái AV tốt hơn mặt bằng chung của lớp :v . Nhưng 2 năm trước, khi thi ĐGNL thì lại ăn hên (em nói thật) đậu vào trường top. Lúc đó cũng không nghĩ ngợi nhiều, nghe nhiều lời khuyên (ngoài đời lẫn trên mạng) rằng nên học trường vừa tầm không nên đi cao quá, mà … có thể cho đó là bồng bột tuổi trẻ hay ý muốn bộc phát nhất thời mà em vẫn chọn trường top.
Em chưa từng trải nghiệm trường đại học nào khác nên lúc đó không có thước đo về trình độ giảng dạy hay sự khác biệt về môi trường học khác nhau. nhưng quả thật là trường top, giảng viên chỉ giảng dạy những thứ cơ bản (gọi là nền tảng cũng được) nhưng vấn đề khiến em ngộp chính là từ các sinh viên khác, những “con quái vật” xuất sắc đã đậu vào bằng chính thực lực chứ không ăn hên như em :v. Giảng viên chỉ nói điều cơ bản nhưng đám đó đã tiến đến nâng cao, nhiều đứa đã có học trước hoặc thậm chí mới bắt đầu như em nhưng tốc độ tiếp thu lại vượt trội hơn nhiều. Em tốn 2, 3 ngày sửa, debug các kiểu trong khi vừa từ trường về nhà thì đám đó đã xong deadline (Thật em không hiểu bằng cách nào lun). Ban đầu thì cảm giác ngộp, bị tụt lại phía sau. Nhưng khi có ý định xã giao với nhau để tạo quan hệ, giúp đỡ nhau các kiểu (nói thẳng ra em tính nhờ đám đó kéo mình ) nhưng lại có cảm giác bị 1 rào cản vô hình nào đó không cho phép em tiếp cận hay hòa nhập, chắc là rào cản trình độ, môi trường sống khác nhau. Năm đầu em bị cô lập, xã giao quen biết cho có thôi chứ chưa chắc đứa nào nhớ tên em. Mà dù sao thì năm đầu cũng đầu xuôi đuôi lọt, chỉ bị rớt 1 môn chính trị :v. Việc cảm thấy ngộp, tụt lại đằng sau thì dần dà cũng quen rồi, chấp nhận là mỗi người mỗi khác nhau, không ai có thể hiểu mình hơn bản thân mình và mình không cần phải ganh đua với ai hết ( nói thế thôi chứ em cũng tốn 1 khoảng thời gian để đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới được thế ), bây giờ em không có cảm giác gì nữa hết, có thể nói là vô cảm mỗi khi nghĩ tới chuyện mình bị thua kém, không buồn, không hận, không ghen, không … cảm xúc. Mà thôi năm đầu thì đầu xuôi đuôi lọt, chỉ rớt 1 môn nhưng cũng không có môn nào xuất sắc, trên 8 cả.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu là học kì 1 năm 2. Lúc đó môn kêu làm đồ án, lớp ai cũng có nhóm em thì bị cô lập, có thể nói là nông nỗi tập 2, em đăng kí làm 1 mình lun :v. Trời ơi địa ngục, 1 mình em làm thì được chấm điểm làm 1 mình nhưng phải làm đủ yêu cầu căn bản, xử lý chương trình, kết nối dữ liệu… Nói chung thì vẫn qua môn ấy nhưng thời gian đầu tư vào là quá nhiểu, thức khuya 2, 3h sáng mấy tháng liền nên bây giờ giờ ngủ sinh lý của em bị lệch cmnl. Thậm chí lấn qua mấy môn khác không được đầu tư bằng. Nhưng cũng hên, môn nào cũng qua hết nhưng kết quả cũng khá là bê tha. Thậm chí lúc trình bày đồ án ấy bài em làm không khác gì nồi lẩu thập cẩm, thô kệch xấu xí, chỉ là đủ yêu cầu căn bản không có gì đặc biệt thêm, không so là gì với đồ án mấy nhóm khác. Qua môn nhưng có cảm giác những gì tiếp thu không có nhiều. Em quyết làm lại ở học kì này, PHẢI VÔ ĐƯỢC 1 NHÓM ĐỒ ÁN, BẤT LUẬN CÓ GẶP KHÓ KHĂN GIAO TIẾP. Thì giờ mấy môn đồ án em cũng có nhóm rồi nhưng lại gặp 1 khó khăn là chưa có kinh nghiệm giao tiếp, đằng này là giao tiếp với những “con quái vật” học sinh giỏi toàn quốc. Đã thế xui rủi 1 môn em còn phải làm trưởng nhóm (cả nhóm cứ nhún nhường nhau nên em phải lên chứ có muốn đâu) :v. Kì trước đã là 1 mình rồi tự nhiên kì này nhảy lên trưởng, khá là hoang mang, không biết phải nên làm sao. Những môn mà em không cần làm trưởng thì là những nhóm đã lập từ trước (đám này cũng thuộc dạng khá giỏi) nhưng mà em mặt dày xin vào, giờ thì vẫn bị cô lập, chưa hòa vào được. Nếu so trình độ thì em vẫn là kém hơn nhiều rồi nhưng không nói ra được, sợ làm ảnh hưởng nên cố nén lại mà gánh vác tiếp thôi. Kì này thì bảo làm nhiều công nghệ mới quá, đu chưa kịp nữa. Em cứ thế mà đè đầu ra tìm hiểu, cày cuốc nhưng nhiều lúc lại lâm vào ngõ cụt, khó khăn mà search google thì chỉ thấy cùng 1 câu hỏi từ 2008 mà vẫn chưa giải đáp :v. Và cứ tiếp tục thế thôi.
Tóm lại là 2 năm đại học cho em rất nhiều kinh nghiệm để mở mang, vui có, buồn có, giận có, ức chế có rất là nhiều. Có lúc sai có lúc đúng, sai thì nhiều hơn đúng. Coi như đó là kinh nghiệm xương máu đi. Nhưng nếu em được phép lựa chọn quay lại 2 năm trước hay là có ai đó kêu em đổi ngành,… thì em vẫn xin từ chối do em không căm ghét gì khoảng thời gian đó hết, nhiều lúc biết ơn nữa. Em cũng không hề thấy nản nữa mà biết tìm cách tự bước đi theo tốc độ riêng mình, miễn là vẫn còn đang bước đi. Nhưng mà chỉ mới 2 năm thôi, 2 năm còn lại vấn đề mới sẽ tự tìm tới và em biết ra đời sẽ còn nhiều điều nữa nên em không muốn buông dễ vậy, ít nhất là phải thử hết sức mình trước.
Em có vài điều cần mọi người cho ý kiến và làm rõ để xác định và điều chỉnh, kiểm soát tình hình.
-
Nếu so mặt bằng chung thì là em kém hơn rồi, cần nỗ lực nhiều hơn mà nhiều lúc nỗ lực cứ thành công cốc, em không biết có thước đo nào để so với mọi người khác và để em cảm thấy là mình làm đủ yêu cầu rồi chưa. Nhiều lúc (hầu như lúc nào cũng thế) cứ lo rằng là mình làm chưa đủ tốt ấy.
-
Việc làm team lead thì em cần lời khuyên: Làm sao để đánh giá năng lực, ra quyết định, hỏi ý kiến, lên kế hoạch,… để mà quản lý team tốt ạ. Team toàn là tay to hơn em rồi nhưng lại kêu em làm trưởng thì cũng hơi rối. Em không muốn kéo mọi người xuống. Và những môn không phải là trưởng nhóm thì là thành viên nên làm như thế nào mới là đáp ứng tốt ?
-
Và em còn tận 2 năm tới nữa, em cần chuẩn bị tâm lí, mindset như thế nào mới gọi là sống sót nỗi giữa chốn này ạ.
-
Và có thể em chưa hết điều cần giải đáp, nên khi nào có thêm câu mới em xin hỏi tiếp ạ.
Em xin khẳng định là sẽ không buông đâu nhé. Chỉ là cần xác định lại để mà đi tiếp thôi ạ. Em xin cảm ơn mọi người đã chịu đọc hết topic ạ. 1h rồi :v.