Thích với mình đơn giản chỉ là một cú click chuột lên cái nút có hình bàn tay để ngón cái trở lên “number one”, nó chẳng có ý nghĩa gì cả nhé.
Bạn dùng chữ khác ngoài chữ thích xem, chữ đó là chữ gì? Hơn nữa, job là cái gì mình cũng không biết luôn,… Túm cái váy lại: đọc những gì bạn viết ở trên mình không hiểu gì cả.
Thử cố hiểu như này xem sao? Bạn đang đi làm, công việc nhàm chán nhưng không dám bỏ vì nó mang về tiền cho bạn. Gần đây, thấy có việc thú vị nhưng chưa biết nó có mang lại gì hay không. Thế rồi thì sao? Chẳng sao cả, cái thú vị thì làm ngoài giờ, cho đến khi nó tạo ra tiền thì có thể nghỉ cái việc nhàm chán đi hoặc nếu có để dành tiền thì dẹp cái việc nhàm chán đi, nhảy qua cái thú vị để theo đuổi. Nếu không biết nên làm gì, cứ giữ nguyên hiện trạng và không phải lăn tăn gì thêm vì lăn tăn là lăn tăn điều gì đây? Thử hỏi vài lần xem? Có phải hoàn toàn ngớ ngẩn khi suốt ngày trong đầu nó cứ lặp lại “mình đang lăn tăn không rõ đang lăn tăn cái gì đang làm mình lăn tăn” <= không nổ não thì cũng phải uống thuốc.
Hơn nữa, đừng có so sánh với ai. Thật vô nghĩa khi online rồi so sánh người nọ người kia, thiệt là ảo tung chảo. Mấy cái đó nguy hại, cuối cùng biến ta thành “đẽo cày giữa đường”. Túm lại: bớt so sánh với người khác. Cần làm: làm todo list và gạch bỏ mỗi ngày khi hoàn thành. Cá + muối ướp lâu ngày => mắm hoặc ăn được hoặc thúi hoắc. Có gì mà phải nghĩ ngợi linh tinh? Đầu óc đi lang thang, loạn xạ quá hay sao? Vậy thì kiếm mấy cuốn sách triết học mà đọc vào, nó sẽ bớt đi lang thang ngay. Nếu vẫn không ăn thua? Lấy cờ vây ra chơi, hoặc giải các bài toán bất đẳng thức hoặc thử tìm cách tính số Pi mà không sử dụng hằng có sẵn xem sao.
Câu chuyện Alice và Cheshire đơn giản là thế này: không lựa chọn cũng là một lựa chọn (không biết rẽ đường nào, rẽ ngẫu nhiên vào một con đường cũng tốt). Cho dù bạn có ý thức được việc không chọn cũng là chọn hay không, thì nó vẫn luôn là ĐÃ CHỌN. Nếu là một người có suy nghĩ, họ có thể mở rộng vấn đề ra để họ thấy rằng 24 giờ mỗi ngày ai cũng giống ai, mới đầu họ chưa đủ tỉnh táo để hiểu rằng họ nên làm gì vì thế họ làm rất nhiều, rất siêng năng… Cho đến một ngày, người ấy nhận ra rằng à, hóa ra là đôi lúc không làm (gì đó) còn quan trọng hơn làm (cái đó) => để rồi cuối cùng chọn làm những việc họ có lợi thế cạnh tranh và làm việc ấy mà không lăn tăn gì, cứ làm thôi, mặc kệ thế giới.