Nên đi kinh tế hay công nghệ thông tin?

Hiện nay em đang học cấp 3 với ước muốn theo đuổi ngành công nghệ thông tin. Nhưng tư duy của em chỉ chừng khoảng 112-118 thì có thể theo đuổi được không ạ? Em đang phân vân vì mọi người bảo em nên đi kinh tế do tư duy kém hơn nên sẽ không trụ vững được ở ngành côn nghệ thông tin. Em nên đi kinh tế hay kĩ thuật? Em còn một thắc mắc nữa, dân kinh tế có thể học thêm kĩ thuật được không? Dân kĩ thuật có thể học thêm kinh tế không?
Do một số người tin rằng học kinh tế theo công nghệ khó mà em còn là con gái, tư duy chắc ở mức khá theo số đông ạ.

Chỉ số này là chỉ số gì?

112-118 là chỉ số IQ ah

Nhớ lại đoạn đối thoại trong Alice xứ sở thần tiên và con mèo Cheshire:

Alice: Xin hãy nói cho tôi biết, từ nơi này, tôi sẽ phải đi đường nào?

Cheshire: Điều đó phụ thuộc vào nơi nào mà cô muốn đi tiếp?

Alice: Tôi không quan tâm nhiều lắm tới nơi đó.

Cheshire: Vậy thì nơi nào cô đến cũng thế cả thôi.

Đấy, đi mà không biết mình muốn đi đâu, đi đến đó để làm gì..., đó chính là sống không có hoài bão vậy.
3 Likes

Nếu như có hoài bão mà năng lực không có thì sao? Mọi người cứ nghĩ rằng em không nên đi kĩ thuật nhưng em lại thích kĩ thuật nhiều hơn, so với kinh tế. Thực ra thì cả 2 em đều thích, nhưng nếu chọn 1 niềm đam mê, em sẽ chọn kĩ thuật. Nhưng nếu chọn 1 lợi thế hơn, em phải chọn kinh tế.
Là do em lo bản thân mình không thể…
Và em cũng muốn là học kinh tế và học lập trình cùng lúc nhưng em không biết nên chọn theo đại học nào

Cái vấn đề ở đây là không thấy nói sau này làm gì?

Đừng giới hạn chỉ hiểu hẹp là nghề gì, công việc gì, mà cần hiểu rộng hơn là “Tui làm gì với cuộc đời của tui đây?”. Điều đó quan trọng hơn học gì một cách gọn lỏn như Toán, Văn, kỹ sư xây dựng, bác sĩ chuyên khoa nhi,…

Trừ bác sĩ, luật sư và một vài ngành nghề đặc thù như công an, bộ đội thì cần phải học gì làm nấy. Còn đa số những ngành nghề khác: nghề chọn người chứ người hiếm khi chọn nghề. Học cái gì thì quan trọng gì ở đây?

“Thích” theo mình là chuyện khá vớ vẩn! Tại sao? Tại vì rất nhiều người thích nhạc nhưng họ có có trở thành ca sĩ hoặc nhạc sĩ? Nhiều người thích cờ bạc nhưng họ có thành người hành nghề cờ bạn chuyên nghiệp ở các sòng bạc dành cho dân chơi nhà nghề? Nhiều người thích chó, nhưng họ còn không nuôi con chó nào.

Bạn phải tìm cái mà bạn xem là lẽ sống để mà chọn. Nếu không biết lẽ sống của bạn là gì thì bạn học gì mà không được? Có gì đâu mà phải lăn tăn?

Nếu sợ chọn nhầm thì đừng chọn gì hết, khỏi phải học. nằm nhà xem TV hoặc lấy đồng xu ra tung để định mệnh chọn giúp bạn.

Thích nhưng (lăn tăn) năng lực không có? <= đặt nhầm câu hỏi/ lăn tăn nhầm nhọt theo kiểu “Tui là một thanh niên bình thường có tham gia vào showbiz?” (người khác nghe câu hỏi này sẽ nghĩ: ủa ủa, ý bạn là giới showbiz toàn là… quái vật???)

Túm lại là ra trường thích làm nghề gì, theo đuổi sự nghiệp của một… tay chơi/ chuyên gia/ nhà tư tưởng/ nghệ nhân?. Từ đó mới quay trở lại xem nên học gì. Những người chọn học/ nghề theo ý người khác trước sau gì cũng ôm hận hoặc đi lòng vòng rất xa… để rồi quay lại cái ban đầu.

Người khác không sống giùm một ai đó được, kể cả anh chị em sinh đôi dính chung :smiley: . Nếu một thanh niên để người khác chi phối nhiều quá, người ta gọi anh ấy kiểu vừa vui, vừa cay là… zombie. Điều này cũng giống với những người tin lời mấy ông thầy bói => cuộc đời là một đống… bullshit.

4 Likes

anh kiếm được mấy cái hay thật nhỉ, có mấy cái em đọc của anh mà tỉnh hẳn ra…

2 Likes

Không phải anh kiếm đâu, mà hồi nhỏ được mẹ kể truyện cho nghe mỗi tối, lúc chưa biết đọc. Khi đi học sau khi học bài buổi tối, trước khi đi ngủ mẹ khuyến khích anh đọc sách, đặt câu hỏi nếu chỗ nào chưa hiểu. Năm học lớp 6 đến lớp 9 lúc ấy mê gà chọi và bonsai, nhà sống cách xa xóm làng nên mỗi lần xuống xóm làng chơi lại chơi với các cụ già vì sở thích gà chọi, bonsai bọn trẻ học trung học cơ sở không có hứng thú. Lúc ấy, được các cụ già, có cụ còn biết tiếng Pháp, chữ Nho cho mượn các cuốn sách khá hay (sau này đọc lại mới thấy hay, thuở ấy chỉ nhớ thôi, chưa thấy hay), truyện Tàu, đông tây kim cổ,… Đến khi vào đại học mình đã đọc hết các sách Nho học mà ngày xưa người ta phải học để đi thi như Luận Ngữ, Trung Dung, Đại Học,… Bạn có thể hình dung ra mình cũng khá giống bạn Dưa Leo kể lại trong một clip gần đây.

Nếu không nhầm, việc đọc sách 30 phút trước khi ngủ mỗi ngày, mình đã thực hiện được khoảng 32 năm, mỗi năm có lẽ đọc hơn 300 ngày. Năm đọc ít nhất 12 cuốn sách, năm đọc nhiều nhất 50 cuốn (mỗi cuốn > 200 trang mới tính, dưới 200 trang hoặc ebook, sách giáo khoa không tính).

5 Likes

Vâng anh. Thói quen đọc sách của anh tốt thật, em cũng từng đã mua sách, đọc được 1 vài ngày là nản, cũng không biết tại sao. Cảm giác khá nhanh chán, không biết làm sao mà anh duy trì thói quen đó được lâu như thế, nếu được thì mong anh chia sẻ :laughing:

À, lúc chán hết sức mình mới đọc sách, trước khi đi ngủ còn gì để mà hào hứng nữa? Còn bình thường mình không đọc sách (đây là sách thuộc loại đủ loại, không phải sách giáo khoa/ giáo trình). Vì vậy, khi đọc sách cảm giác chán đã xuống hết mức nó sẽ không còn cách nào chán nữa, vì chán đã hết pha, lúc này sự hào hứng sẽ bắt đầu tăng trở lại. Thời này có cái điện thoại là một lực cản rất lớn để tập trung làm gì, nhất là những người có nội lực/ bản lĩnh còn yếu. Mình không dùng điện thoại, khi cần chuyển khoản mới gắn SIM vào, bật lên dùng xong là gỡ SIM ra, tắt ngay. Bạn bè, các mối quan hệ muốn liên hệ toàn phải gửi thư bưu điện nếu họ không biết dùng email (email 3 tháng mới check nên gửi thư giấy mình hồi đáp nhanh hơn).

2 Likes

Công việc của anh không yêu cầu phải cập nhật thường xuyên à, hay là anh dùng laptop, chứ em thấy thời buổi này mà không có máy tính thì quá là khó khăn.

Mình là lập trình viên thế hệ cũ: không cần đến mạng Internet vẫn có thể viết code được, vẫn phải dùng máy tính mỗi ngày, nhưng ít khi phải kết nối mạng nên cũng khó sa đà vào mạng XH. Nếu bấm đồng hồ, 8 giờ làm việc mà có kết nối mạng thì có khi thời gian làm việc thực sự chắc tầm 3 giờ, còn lại là tiêu phí vào mạng xã hội, đọc báo, duyệt web vu vơ.

2 Likes

Cảm ơn anh ạ🤧. Có thể em sẽ thử, không thử sao biết được phù hợp hay không. Không thì học trái ngành cũng được. Vậy nên lần này em sẽ lựa chọn IT, nhưng kinh tế vẫn là ‘lựa chọn 2’.
Cược tất cả vào đam mê còn hơn là ép buộc🥰

1 Like

Thứ nhất, bạn không cần phải chờ tới ĐH mới bắt đầu học “IT”. Nếu thích, có thể tự mày mò ngay từ bây giờ. Theo quan điểm cá nhân, thì bắt đầu học It cứ lấy một ngôn ngữ lập trình nào đó mà chiến! Đừng lan man “tìm hiểu” nhiều quá, cuối cùng duyệt web nhiều hơn học.

Thứ 2, nếu nói dốt mới vô kinh tế thì có vẽ ko đúng lắm. Học cái gì cũng phải cần cố gắng cả.
Quan trọng là mình thích cái gì, xếp theo độ ưu tiên, sau đó tính tiếp là trong những cái mình thích nhất, thì cái nào học xong dễ kiếm việc/ kiếm tiền.

3 Likes

Thật ra, bạn nên bỏ mấy cái chỉ số đó đi và càng bỏ ngoài tai những lời chỉ trích, xem thử bạn thật sự thích ngành nghề nào, có khó khăn xuất hiện thì bạn có dám vượt qua học tiếp và lấy được tấm bằng hay không, học xong ra trường thì có dám đương đầu khó khăn để theo đuổi ngành nghề đi hết con đường hay không? Đó là phụ thuộc vào năng lực và bản lĩnh của bạn mà thôi. Trong ngành Kinh tế vẫn có ngách làm CNTT trong đó, trong CNTT vẫn có ngách để áp dụng kiến thức kinh tế, điển hình là job Data Analyst, Data Scientist, Business Intelligence… (Nói tóm lại là nhóm ngành về Data); hay làm Business analyst; còn không nữa tự mở doanh nghiệp kinh doanh đúng sở thích về ngách CNTT mà bạn muốn. Cuộc đời không “màu hồng” như bạn nghĩ nên dù thế nào cũng phải có sự thích ứng. Cho nên trong đám câu hỏi trên, mình khuyên bạn nên học kỹ thuật trước rồi định hướng kinh tế sau, bạn có thể tìm trường Kinh tế có mở ngành định hướng áp dụng Kỹ thuật để học, ví dụ: Đại Học Kinh Tế TPHCM, tìm đến các ngành Thương mại điện tử, Khoa học dữ liệu, Hệ thống thông tin quản lý,…
Trước khi chọn đúng ngành theo học, bạn nên tìm hiểu rõ đầu ra từng ngành, và cơ hội tìm được việc nếu theo học ngành đó tại trường bạn chọn sẽ như thế nào thế. Thân!

6 Likes

Những bạn khác cũng khuyên lời “đúng đắn” hết cả rồi.

Mình chỉ có vài lời cho bạn:

  • Thứ bạn học sẽ không giống như thứ mà bạn tưởng bạn đam mê
  • Thứ bạn làm sẽ khác xa thứ bạn học
  • Thứ bạn mong muốn sẽ không giống thứ bạn làm

Chỉ có một số rất rất ít người sống và tồn tại được với đam mê. Và trong quá trình theo đuổi đam mê, bạn phải chấp nhận những thứ mình cực kỳ không thích. Ngành nghề nào cũng vậy cả. Mình có một người bạn thi lại đại học tới 3 lần, mỗi lần đều đậu và học vài năm xong bỏ bởi vì đam mê thực sự của bạn đó là cờ vây. Hiện tại mình nghĩ bạn đó đang sống đúng với đam mê của mình, nhưng con đường bạn ấy đi thực sự quá dài.

Đây là ví dụ về người sống với đam mê của mình: https://vnexpress.net/cuoc-thuong-tra-cua-ty-phu-bill-gates-tren-dinh-ban-co-4719798.html

À, mình không nói về Bill Gates, mình nói về nghệ nhân trà Hoàng Anh Sướng.

Nếu bạn thực sự có “đam mê”, chúc mừng bạn. Nhưng liệu thứ bạn đang có có phải là “đam mê” hay không?


Tóm tắt lại, thử đặt câu hỏi ngược một chút, theo thứ tự mà các bạn ở trên đã gợi ý

  • Đến cuối đời, bạn nghĩ bản thân mình lúc ấy nên thế nào?
  • Bạn định làm gì với cuộc đời của bạn?
  • Bạn nên làm nghề gì để cuộc đời bạn phù hợp với nó?
  • Bạn nên học gì?

P.s sau khi viết những dòng trên, mình cảm thấy rất khó để một học sinh 12 có thể đủ chiêm nghiệm để trả lời những câu hỏi đó. Vậy điều gì thiết thực nhất để bạn thực hiện lúc này?

  • Tham gia các buổi tư vấn hướng nghiệp
  • Hỏi ở nhiều forum khác nhau
  • Hỏi những người đã đi làm, những người thân quen
  • Xem clip youtube trải nghiệm về những “nghề” mà bạn có thể làm sau khi học xong

Cuối cùng, mình chúc bạn có một trải nghiệm học tập tốt ở đại học.

4 Likes

:sweat_smile: Dạ em xin lỗi vì thật ra em mới lớp 10 thôi ạ.(có thể em hơi lo xa quá :pleading_face:) Em cũng đang theo học ielts để lên đại học dành thời gian hơn vào CNTT. Em cũng khá hứng thú với ngành công nghệ thông tin và kinh tế bên Đại học kinh tế quốc dân ạ. Cho em hỏi có thể học song bằng được không ạ? Và CNTT ở Kinh tế quốc dân ổn định được không ạ?
Em đang học khối A1 ạ và học khối trái là khối A nữa ạ

3 Likes

Mình nghĩ là bạn không đủ khả năng học song song đâu. Nếu bạn đang là học sinh giỏi nhất trường bạn, nằm trong top3 học sinh của trường thì hãy nghĩ tới những thứ như vậy. Và việc học song song (nếu có thể) cũng không mang lại lợi ích gì cho bạn cả.
Nếu bạn muốn học cả hai thì hãy học CNTT trước, học kinh tế sau. Và nếu bạn thực sự muốn học CNTT thì ráng mà đậu vào trường TOP cao nhất nhé.

4 Likes

Thực ra, cái việc “hướng nghiệp” này vừa mang tính thực dụng mà vừa mang tính gì đó kiểu “hệ tâm linh”. Để mình kể vắn tắt vài câu chuyện xảy ra xung quanh mà mình có quan sát, có kha khá thông tin để các bạn có cái nhìn rõ ràng hơn, bớt hoang mang hơn về… đường đời 6 đoạn như Khổng Tử từng đúc kết. Chuyện mình kể là có thật, bạn/ họ hàng của mình, ở các độ tuổi khác nhau, và sẽ được đặt tên kiểu “tếu táo” để bảo mật thông tin.

  1. Nàng Trung Hoa. Thuở nhỏ nàng có nhan sắc, đến thời dậy thì cũng là một trong những nữ sinh thuộc loại hoa khôi trung học cơ sở, lên trung học phổ thông, có cuộc thi nữ sinh thanh cái lịch nào đó nàng cũng lên đỉnh vinh quang. Cha mẹ, họ hàng nàng ít chữ nghĩa, lại là dân vùng miền hào sảng, có gốc gác Hoa nên cũng không chú trọng sự học lắm nên họ khuyên nàng nên lên Sài thành để trở thành người mẫu. Rồi nàng trở thành người mẫu thật. Nhưng một lần, năm đó tầm 25 tuổi, đang là người mẫu có thu nhập khá, tài trợ cho gia đình, nuôi thằng em ăn học… nàng bị chửi “đồ óc ngắn”… để rồi nàng bị “chầm kẽm” suốt 3 tuần, vậy rồi nàng ôn thi để thi vào một trường tư thục tầm trung vì lượng sức không thể đu trường top… Năm tháng qua đi, giờ nàng là một thạc sĩ chuyên ngành luật, giờ công việc là luât sư ở một văn phòng luật quốc tế.
  2. Chàng Hẹc Quyn. Chàng này bị bạn bè trêu cười rất nhiều vì trông ốm nhom mà cứ thích trở thành diễn viên JAV, lại nhát gái không biết tán gái. Bị trêu chọc quá nên chàng đi tập gym để cải thiện thể hình cho giống thần tượng của chàng - diễn viên JAV Masahiro Tabuchi. Chàng Hẹc Quyn này học hành rất làng nhàng, quê ở một tỉnh miền Đông Nam Bộ, nhà của chàng có cửa hàng bán thức ăn chăn nuôi, nói chung chẳng lo nghĩ gì về tiền bạc. Gia cảnh không gọi là siêu giàu nhưng nếu không phá phách sẽ có thể mở thêm cửa hàng bán cám và sống mà chẳng cần học hành gì thêm. Tuy thế, vì muốn làm diễn viên JAV nên chàng chăm học tiếng Nhật. Sau khi tốt nghiệp 12, chàng đi xuất khẩu lao động sang Nhật mục đích là để tìm hiểu ngành công nghiệp JAV. Thời thanh xuân trôi qua với những công việc ở xưởng bên Nhật, rất hiếm hoi có cơ hội giao lưu với diễn viên JAV và qua đó chàng mới phát hiện ra ngành này chẳng có gì giống với chàng mong muốn. Vậy là một thời gian, chàng thấy lao động mãi cũng chán, tiền cũng không để làm gì nên đăng ký học một trường nào kinh tế nào đó ở bên Nhật, ra trường với tấm bằng cử nhân. Chàng rời Nhật, về Việt Nam vào khu công nghiệp làm nhân viên văn phòng cho một doanh nghiệp FDI có chủ sở hữu là người Nhật Bản. Đi làm đâu đó được 5 năm, không biết vì ngồi nhiều hay vì gì, chàng bị bệnh trĩ. Được một bà chị họ khuyên nên đi tập Yoga để trị bệnh trĩ. Giờ đây, ở độ tuổi trên 30 dưới 40, chàng trở thành một huấn luyện viên Yoga, mở một cơ sở Yoga.
  3. Nàng Phoebe. Nàng này thuở nhỏ học rất giỏi, đàn hay, hát tốt và có biết vẽ. Túm lại, cha mẹ nàng đi trước thời đại khá xa, khi mà vào cái thời mấy chục năm trước họ đã áp dụng “giáo dục khai phóng” để hướng con mình tự do chọn lựa lối sống. Nàng học giỏi có tiếng ở trường, ở tỉnh, thời vào đại học bằng con đường tuyển thẳng luôn vào trường y khoa. Nàng học rất xịn nên được học bổng đi Pháp và trở thành một bác sĩ ở Châu Âu, đường hoàng bước vào giai cấp trung lưu. Trong một chuyến du lịch trượt tuyết nào đó, nàng gặp phải “con quái thú của đời mình” - một gã trai nào đó người Ý, mê nhạc và cà phê. 2 người đã trở thành 1 đôi bạn chu du qua nhiều nước cùng nhau, 3 năm sau họ về chung một nhà. Chẳng hiểu được sau khi âm - dương hòa hợp thế nào mà giờ nàng không còn muốn cứu người bằng cách chữa bệnh họ nữa mà 2 người có một quán cà phê, chàng làm pha chế, nàng là tạp vụ kiêm nghệ sĩ biểu diễn ở quán và khi rảnh thì nàng trang trí cho quán, thi thoảng bán được tranh với giá đâu đó chừng 350 Euro.
  4. Chàng Tazan. Chàng này vốn sinh ra trong gia đình trí thức có bố mẹ đều là viên chức nhà nước và có chút chức quyền nên cuộc đời chàng rất xuôi chèo mát mái. Việc học với chàng rất đơn giản. Vào năm chàng vào đại học, chàng cũng không biết mình nên học cái gì nữa nhưng năm đó là năm của ngành tài chính - ngân hàng lên ngôi thế là chàng học tài chính ngân hàng để rồi ra trường, đi làm một thời gian đâu đó hơn 1 năm, rồi học MBA mất 2 năm, quay lại đi làm, chỉ sau tầm 5,5 năm đã trở thành một giám đốc cấp tỉnh của một ngân hàng thương mại trong top 10 của 47 ngân hàng năm ấy. Chàng này thuộc loại đẹp trai, kỹ tính, ăn mặc rất sành điệu, nói chung rất chững chạc, mực thước nên cũng khá kén chọn người yêu. Một năm nào đó, có lẽ sắp có sự kiện diễn ra nên chàng được mấy bạn nhân viên xúi đi spa để tân trang nhan sắc. Thế quái nào sau đó gặp gỡ, hẹn hò, rồi cưới luôn bà chủ tiệm spa/ thẩm mỹ viện - mụ này vốn là một bác sĩ thẩm mỹ có tay nghề, từng đi tu nghiệp nước ngoài vài năm. Giờ đây chàng làm ô-sin và loay hoay chăm sóc 3 đứa con mà không đi làm. Nếu có chút thời gian rảnh thì chàng làm thợ chăm sóc cây cảnh trong sân vườn của nhà và chơi mấy trò vọc đất cát, biến khu vườn thành khu vui chơi cho trẻ em, sân để tiệc tùng BBQ cho người lớn.
4 Likes

Được em nhé, có hai song bằng, 1 là song kiểu trường tích hợp 1 chương trình học và đầu ra cấp 2 bằng ĐH cùng lúc nhưng dạng này rất là hiếm kiểu kinh tế + kỹ thuật (vd: CNTT) nên đa phần là các ngành cùng chung khối; 2 là dạng VB2 hoặc sáng bạn học học trường A, tối bạn học trường B (chương trình chính quy ban đêm, hoặc văn bằng 2 hệ vừa học vừa làm). Nếu em đủ khả năng thì theo thôi. Nhưng quan trọng là ở em nếu học CNTT mà muốn áp dụng kinh tế để làm gì? Em trả lời câu hỏi này anh sẽ tư vấn tiếp. :smiley:

2 Likes
83% thành viên diễn đàn không hỏi bài tập, còn bạn thì sao?