Mình so sánh privacy với tự do thân thể không phải là có ý đặt chúng ngang nhau, mà vì giữa chúng có điểm tương đồng mặc dù tất nhiên privacy không nghiêm trọng bằng.
Bạn nói việc xâm phạm privacy có chỗ tốt, thì mình cũng nói, chế độ nô lệ cũng có chỗ tốt đấy. Chẳng qua ở thời đại này mình ko nhìn thấy được thôi, nếu không có thì cớ gì người ta chấp nhận kiếp sống nô lệ. Nó có lẽ đã giải quyết những vấn đề gì đó trong xã hội. Nhưng nó chỉ là giải-pháp-đỡ-tệ-nhất-trong-đương-thời, Bậc trí giả luôn nhắc nhở con dân rằng đó là điều không hay.
Xâm phạm privacy cũng là điều không hay. Nhưng (cho là) nó giải quyết được vấn nạn khủng bố, làm trải nghiệm người tốt hơn như bạn nói, vậy thì nó chỉ là một giải pháp tệ, và nên bị thay thế bằng một giải-pháp-đỡ-tệ-hơn nếu nó xuất hiện.
Bạn cứ làm như không thể có privacy, nhưng thực sự thì ta không cần cực đoan đến vậy. Một vài thói quen, hành động vớ vẩn, bình thường như hằng ngày ăn cơm uống nước thì có ai biết mà chả được. Thành phần thông tin quan trọng mà mình cần bảo vệ cũng chỉ một nhúm nhỏ thôi, và cả bảo vệ với ai nữa. Có những thông tin google biết thì không sao mà exit node của tor biết thì có sao và ngược lại. Khi không thích google facebook biết thì mình mở tor thôi. Nhưng mở tor thì M$ biết, WTF, thế nên mình thấy spy từ mức hệ điều hành là không chấp nhận được.
Sau cùng, nói mình máu lạnh cũng được, liều mạng cũng được. Mình thấy sinh mạng mấy trăm người không đáng để hy sinh privacy của mấy tỷ người. Có chiến tranh, thì mới có phát triển.
Thân.