Sáng hôm nay mưa to mát trời đang ngủ thì có số máy lạ gọi đến, tỉnh giấc, nghĩ bụng đ* m* thằng nào giờ này gọi làm bố mất giấc ngủ.
Thò tay với lấy cái điện thoại đầu giường, Alo với giọng ngái ngủ
- Alo ai đấy ạ?
- Cho hỏi đây có phải số của anh L không ạ ?
- Vâng đúng L đẹp trai đây, anh là ai vậy ạ ?
- Em gọi từ công ty FPT, em hẹn anh vào 4h chiều nay đến công ty em phỏng vấn… blabla…
Cái định mệnh công ty rõ to mà làm ăn như bòi, chiều phỏng vấn mà 10h sáng mới gọi bố thằng tây nào chuẩn bị kip, may cho em là anh đang thất nghiệp nên đồng ý đến đấy nhé…
Dậy đánh răng rửa mặt, nấu cơm ăn uống xong xuôi, nói ông bà già chiều nay con lên Hà Nội phỏng vấn. Thấy nói tới công ty FPT ông bà già mừng ra mặt, chắc nghĩ trong lòng công ty này to đậu vào đây lương tháng cũng vài chục chai. Thấy mặt cười cười lộ rõ chữ tham lên mặt, chắc là cũng ưng cái bụng, thế nên trước khi đi ông già nói đưa mình 5 lít lộ phí nhưng bà già lại dí thêm cho 1 lít nữa gọi là tiền trà nước.
Quần áo chỉnh tề, ba lô con cóc xong xuôi, chạy lên nhà trên đốt ba nén hương miệng lầm rầm khấn:
"lậy các cụ ạ, hôm nay cháu đi phỏng vấn lập trình viên tại công ty FPT tòa nhà FPT đường Duy Tân Cầu Giấy Hà Nội, các cụ linh thiêng về phù hộ cho cháu phỏng vấn tốt. Lạy các cụ …"
Vái ba vái điêu luyện như mấy anh đồng cô bóng cậu. Thắp hương xong không quên xuống chào ông nội.
- Ông ơi cháu đi Hà Nội đây ạ.
- Hở ?
- Cháu lên Hà Nội ông ạ.
- Sao đi sớm thế?
- Cháu lên phỏng vấn ông ạ.
- Hở?
- Cháu lên phỏng vấn xin việc.
- Hở?
- Cháu lên xin việc.
- Thế hả lên chịu khó học nhé cháu.
- Ôi thần linh ơi ~~! …
Sau màn chào hỏi thì cuối cùng cũng ra khỏi nhà, ông già đèo lên bến xe, chưa đến bến đã gặp xe rồi. Lên xe có mỗi mình, một mình một xe cám giác like a boss. Nghĩ bụng: Hên vãi, đầu xuôi đuôi lọt đây.
FPT nó hẹn 4h mà 12h đi theo tính toán sơ bộ của bọn nhà xe là 2h30 đến bến, mình cộng thêm 30p Delay nữa là 3h, đi xe 34 mất 1 tiếng đến bến Mỹ Đình, ôi đ* m* thiếu mất 10p đi từ Mỹ Đình vào. Tính toán sơ bộ như vậy nên sẽ đổi lịch trình, đi 34 đến Cầu Giấy và đi Ôm Phantom vào FPT.
Đúng như dự đoán xe cập bến lúc 3h kém 10p, xuống xe được mấy anh xe ôm ùa ra săn đón như ngôi sao Hàn Quốc xuống máy bay nghĩ bụng chắc bọn ca sĩ Hàn Quốc cũng chỉ được đến thế này là cùng chứ gì, chợt lòng dâng nên một niềm tự hào khôn tả. Ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, mình khoan thai bước nhẹ trên đôi Lacote hàng thửa được ông anh họ nhượng lại. Thi thoảng lại mỉm cười lắc đầu miệng khẽ nói:
- Cháu không đi đâu.
- Cháu có người đón rồi.
Đang đi tự nhiên ùa lên một nỗi buồn khôn tả. vội vã rảo bước vào WC, thả một cái nhẹ hốt nỗi lòng, ra cửa trả tiền thấy thằng trước trả 2k mình rút ví để nhẹ 2k lên bàn:
- 3K em ơi, nhân viên nhà xe mới là 2k.
Con bé ngồi thu tiền lên tiếng. Móc ví lấy thêm 1k nữa đưa cho nó không nói một lời. Hôm nay anh đang vui đấy, hôm khác thì còn lâu nhé.
Bước lên xe 34 chạy hẳn về ghế sau ngồi. May sao lại được ngồi. Sướng vãi. Ngồi ngắm Hà Nội một lúc thì xe đến Cầu Giấy. Xuống xe lại một đàn xe ôm lao đến hỏi thăm, gọi một ông đứng gần bằng câu hách dịch nhất mình nghĩ được lúc bấy giờ.
- Từ đây đến Duy Tân bao tiền?
- Ra xe anh chở.
- Nghĩ bụng đ* m* ■■ hiểu tiếng người à? mình hỏi lại lần nữa: “Từ đây đến Duy Tân bao nhiêu tiền?”
- 25k.
- Okie, anh đi nhanh hộ cái, 10p nữa em phải có mặt.
Sau một hồi phiêu du trên chiếc Ôm Phantom mình cũng có mặt tại tòa FPT, bước xuống xe, móc ví trả 25k. Ngước đầu lên nhìn xem cái tầng (int) mà chúng nó hẹn là chỗ nào, Ôi đ* m* nhà ■■ gì cao thế? thôi ■■ đếm nữa mỏi mồm. Lao vào tiền sảnh theo mấy thằng ra thang máy rồi lên thẳng tầng (int).
Lên tầng (int), đập vào mắt mình là cái sảnh họp, Ôi đ* m* công nhận là nó to vãi luôn, nhìn cũng sang trọng gớm. Chân lau lau đế giày còn dính ít nước tiểu ở bến xe Gia Lâm xuống thảm để chắc chắn nó không còn mùi gì, bước nhẹ vào lễ tân cất tiếng hỏi:
- Chào cô nương, vãn bối có hẹn đến phỏng vấn vị trí lập trình viên, không biết cô nương có thể vào trong và báo giúp vãn bối một câu được không?
- Anh ngồi kia chờ em một chút.
Vừa nói tay vừa chỉ ra cái bàn góc phòng, trên bàn đặt một cái biển ghi chữ GUEST màu đồng to tổ chảng kê cùng với bộ ghế sofa bằng da đen xì bóng lộn. Đặt mông xuống mà êm ái cả cái đáy lòng. Đảo mắt ngó theo đôi bàn tọa của em lễ tân di chuyển về phía cuối sảnh và khuất sau một cánh cửa khép hờ. Ngó nghiêng một lúc, ngoảnh ra bên cạnh thấy mấy đứa đang họp Online. Cái công nghệ họp online thì nghe nhiều rồi nhưng hôm nay mới được cận mục sở thị, công nhận là cũng hiện đại vãi.
Thấy mấy top mặc Vec sơ mi quần âu bóng lộn đứng nói chuyện với nhau, ■■ hóng được nói gì, nghe có vẻ say sưa lắm. Ngồi chờ một lúc lâu thì con bé lễ tân chạy ra nói chờ một lát vì đang có người phỏng vấn bên trong.
Nghĩ bụng đ* m* thế ■■ nói sớm cho anh biết làm anh tưởng 4h là vào phỏng vấn, tốn mất 25k thuê Phantom của anh giờ đang thất nghiệp có tiền đếch đâu phải tiết kiệm chứ.
Ngồi một lúc nữa thì có một cu cậu mặt già vl đến, chắc cũng đến phỏng vấn, lúc sau cậu mặt già này mới cất lời bắt chuyện:
- Anh cũng đến phỏng vấn ạ?
- Uhm mình đến phỏng vấn? Bạn phỏng vấn bên nào?
- Em phỏng vấn bên lập trình ***, anh bên nào ạ?
- Mình cũng lập trình ***, cậu viết gì?
- Em viết ***, anh trước làm công ty nào?
- À mình làm bên *** , còn cậu?
- Em làm bên ***.
- *** à mình cũng có mấy bạn làm bên ấy.
- Ai hả anh? - mặt nghe kiểu ngưỡng mộ.
- À thằng C nó làm Android bên ấy, nhưng giờ nó chuyển sang *** làm rồi.
- À lúc em vào thì bên android không còn ai nữa.
- Chắc cậu cũng mới vào nhỉ, cậu có biết vụ mấy thằng đầu to bên ấy cãi nhau rồi tách ra một công ty nhỏ không?
- Vâng, vụ ấy to nhỉ ai cũng biết (nói giọng ấp úng, chắc nghĩ : sao thằng này cái ■■ gì nó cũng biết vậy?)
Nói dăm ba câu chuyện thì em lễ tân ra gọi mình vào, và nói mặt già ngồi chờ thêm lúc nữa.
Lễ tân dẫn mình vào một phòng nhỏ hơn, trong đó ngồi sẵn hai ông, một già một trẻ. Già thì tầm 4 xịch, trẻ thì chắc vừa tốt nghiệp vài tháng. Chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế anh Già đã cất tiếng hỏi?
- Trường **** là trường nào em nhỉ?
Ô cái đ* m*, mình ngơ ngác ■■ hiểu chuyện gì. Vì như mọi công ty khác là phải chờ ứng viên ngồi xuống tử tế, chào hỏi rồi mới phỏng vấn, đây chưa kip núp thì ông đã bắn rồi, ■■ ai đỡ nổi. Chưa kịp trả lời thì anh Già lại hỏi thêm.
- Trường **** ở đoạn nào em nhỉ?
Sau khi đã ngồi xuống ghế, thủ thế vững như kiềng ba chân mình cất giọng trả lời.
- Dạ trường ấy nó ở **** anh ạ.
- À anh biết rồi.
Nhìn vào bản CV của mình từ trên xuống dưới, anh già cất thêm câu hỏi:
- Tại công ty *** em có nhiệm vụ gì nhỉ?
- Dạ thưa anh công ty *** là công ty làm về …abc…, ở bên ấy em là lập trình viên *** có nhiệm vụ là …xyz…
- À vậy hả, giờ chắc chuyển qua .Net code chắc cũng được đấy nhỉ, một tháng nghiên cứu chắc là được.
Hơi shock vì quả bẻ lái ngoạn mục của anh già, bàng hoàng vài giây, Định bụng trả lời : Ô cái đ* m* anh, không nhìn thấy trong CV em viết là ứng tuyển vị trí *** developer à? giờ ép anh sang .Net là thế cu nào??? Nhưng thôi thời thế thay đổi, giờ đang thất nghiệp mà từ nãy giờ ngồi ngoài kia mình cũng bị mê hoặc bởi cái hào nhoáng của công ty này rồi, nên đành tặc lưỡi gió chiều nào xoay chiều ấy.
- Vâng ạ, em cũng biết cơ bản về .Net cũng có một vài project nhỏ hồi sinh viên, em nghĩ nắm bắt công nghệ cũng nhanh thôi.(Giọng thành khẩn và đầy quyết tâm)
- Tốt, thế ngoài *** em có biết gì không?
- Dạ thưa anh như đã trình bày trong CV em có biết thêm cả *** nữa ạ. Em cũng có vài app trên play store anh ạ.
- Ồ vậy à, em làm được mấy cái đó à, hay đấy.
…
Anh già hỏi thêm vài ba câu nữa, rồi nhường cho cu em trẻ vừa tốt nghiệp hỏi mình. Cu em này chắc vừa tốt nghiệp FPT rồi vào luôn FPT làm chắc chưa bị đời nó vả vào mặt nhiều nên phát ngôn hơi ngông cuồng, cậy mình học được vài ba công nghệ trong trường và học thuộc lòng mấy cái quy trình quốc tế cuốc đất gì ấy nên vung kiếm rất mạnh và hung hãn, đầu tiên cu cậu hỏi mình quy trình.
- Anh cho em hỏi, trong quá trình công tác anh có viết unit test hay test case gì không? anh sử dụng công nghệ gì?
- À anh chỉ code còn test thì có bên test họ đảm nhận em ạ.
- Vậy ạ, thế quy trình test bên anh như thế nào? có chia ra server này test phần đầu, server này test phần sau đại loại như thế không?
Nghĩ bụng đ* m* công ty mình bé, cả công ty có 4-5 cái server chạy chính nếu chia thế thì lấy cái con cẹc gì mà chạy thật sản phẩm cho khách hàng.
- Không em ạ, bên anh vừa chạy vừa test nếu có lỗi thì tester sẽ báo lại anh sẽ sửa rồi update vào các thời điểm ít khách hàng online em ạ.
- Anh ạ, bên em không triển khai open source vì em thấy nó không đảm bảo và rời rạc. Nếu bây vào đây mà anh phải chuyển ngôn ngữ anh có chấp nhận không?
Ô cái đ* m* chú em ngông cuồng quá đấy, *** cả thế giới nó dùng chú nghĩ gì mà nói nó rời rạc và không đảm bảo? Đời anh chúa ghét bọn cuồng .Net, cả đời sống trong cái bể cảnh của Microsoft mà đếu biết mình chỉ là con cá. Bực quá nên giọng nói có phần cương quyết, pha lẫn châm biếm.
- Anh nghĩ *** nó đảm nhận được nhiều tác vụ mà em không ngờ đến đấy, chắc em chuyên dùng đồ của microsoft nhỉ.
- Vâng, không lý gì mà microsoft người ta bán công cụ với giá cắt cổ vậy đâu.
- Anh hiểu nó có nhiều tính năng giúp cho lập trình viên thuận lợi nhưng với *** ta cũng có thể làm điều đó. Em cứ nói điều mà .Net làm được mà *** không làm được anh sẽ có hướng giải quyết cho em.
Nó ■■ trả lời được, mình biết ngay là thùng rỗng kêu to mà. Không bắt lỗi được quả công nghệ nó lại xoay sang quy trình. Mà mấy cái quy trình quy treo mình có được làm bao giờ đâu, chẳng nhẽ lại nói, ở công ty cũ anh mày đẻ ra quy trình, thằng nào làm với anh phải theo quy trình của anh à. Những nghĩ lại nói thế nó lại cho tạch thì bỏ mẹ nên đành ngậm đắng:
- Anh làm ở công ty nhỏ, quy trình của họ không đạt tiêu chuẩn như bên em, nhưng anh nghĩ quy trình sinh ra là để giúp người ta đỡ mắc lỗi, chứ không phải đánh đố người ta nên anh sẽ tiếp thu nhanh thôi.
- Vậy anh đã bao giờ thiết kế Database Oracle chưa?
- Anh làm rồi em ạ.
- Ồ, vậy à?
Nghe chừng có vẻ ngạc nhiên, chắc từ lúc ra trường chưa create một cái db nào cho project thật cả nên hơi chối.
- Thế anh đã làm hoàn thiện một dự án nào từ lúc nhận yêu cầu chưa?
- Anh làm rồi em ạ, đó là dự án … tại công ty… anh làm từ … đến…
… - ồ vậy à? Vì anh đã có các project thực tế rồi nên em chỉ hỏi sơ qua vậy thôi.
Cái đ* m* chú hỏi sơ qua mà toàn vặn chố anh ■■ biết. Đinh dập anh à? - Trong CV là những project anh nghĩ là tốt nhất của mình, chắc em đã xem qua.
…
Hành hạ chán chê rồi cuối cùng cũng đến màn tạm biêt, mình đứng dậy bắt tay từng người lúc ra cửa không quên cười một cái thật tươi, buông một câu lả lướt
- Hy vọng sẽ được là đồng nghiệp của mọi người.
Đi thẳng ra cửa, bấm thang máy ra về, lúc ra về thấy mặt già lếch thếch vào phòng phỏng vấn. Bước ra ngoài phố Duy Tân việc đầu tiên là đảo mắt kiếm có quán trà đá nào không, vừa nãy phỏng vấn khát vãi mà không có nước uống.
Ngồi xuống quán gọi cốc trà đá loãng, nhấp một hơi rút con S3 ghẻ ra thêm vào 1 Note:
-“Ngày dd-mm-2015 FPT Cầu giấy, hẹn 1 tuần sau có kết quả.”
Nhìn qua đống Note mấy ngày qua, cũng vài ba công ty rồi, có cái nhận thì không thích, cái thích thì mãi ■■ thấy phản hồi. Chộm nghĩ đời nhiều lúc nó ngang trái vãi luôn.
Móc ví ra trả tiền trà đá, thấy tờ 5lit bà già đưa lúc đi, rút ra đưa lên mũi như thằng sì ke hít thuốc, thoáng thấy có vị mồ hôi, tạch lưỡi, buông câu chửi bâng quơ: “đ* m* nhà nó”.
Cắp đít đi ra Phạm Hùng bắt xe bus, thấy mấy em mặc đồng phục SamSung đứng chờ đầy đường, chắc mấy em công nhân SamSung chờ xe đến đón. Nhìn xa xa, sắp tới ngã ba mà ■■ biết cái bến xe bus nó nằm bên nào mà rẽ. Nghĩ bụng kệ mịa, cứ đi đến nơi rồi tính, đời ■■ biết thế nào mà lần. Hít một hơi dài để nạp đầy ô xi cho não tiếp tục cuốn theo những suy nghĩ miên man.