Trước đây Đạt thường nghĩ rằng thư viện không dành cho mình. Thư viện chỉ dành cho người già và con nít. Chứ không dành cho người lớn, hay nói cách khác là sinh viên, người đi làm.
Lý do là bởi vì góc nhìn phiến diện, vội vàng mà đã tạo nên suy nghĩ này. Từ trước giờ Đạt cũng vào vài thư viện như
- Tỉnh Phú Yên - Ít sách mà lại có nhiều tài liều lịch sử, địa lý, chính trị quá
- Trường cấp hai - Hay nhất, bởi vì có nhiều truyện phưu lưu toàn do học sinh góp lại
- Đại học quốc gia TPHCM - Nhiều sách dành cho sinh viên
- Đại học Quốc Tế - Nhiều sách tiếng Anh hay
- Đại Học KHTN Nguyễn Văn Cừ - Ít sách mới, nhiều sách học lập trình
- Thư viện TP HCM - Chán vì có ít thời gian tìm hiểu
- Thư viện quốc gia Singapore - Rất nhiều sách
Lý do mà Đạt nghĩ Thư viện không phù hợp với mình là vì Đạt nghĩ lập trình viên chỉ nên đọc sách lập trình. Trong thư viện thì lại ít sách lập trình mà các loại truyện và sách cho người già thì nhiều hơn. Suy nghĩ này là sai.
Thêm một lý do nữa là thiếu sự hướng dẫn, giới thiệu sách từ người đi trước. Thời còn đi học phổ thông, Đạt cũng làm thẻ thư viện ở Tỉnh Phú Yên, cũng vào đọc nhưng không biết đọc sách gì. Có lúc thì lên kiếm một quyển sách Toán nâng cao rồi đọc, có khi tìm một quyển truyện rồi đọc. Lúc đó Đạt bị áp đặt tư tưởng đọc truyện là không tốt nên cũng không dám đọc nhiều. Chỉ dám đọc các loại sách bài tập và báo chí. Khi vào Đại Học thì Đạt cũng hay lên thư viện trường, lần này thì thư viện toàn sách học. Cũng tốt thôi, nhưng học hoài thì cũng chán. Dẫn đến Đạt nghĩ Thư viện là một nơi chán, và chỉ dành cho người muốn học bài. Nhưng bây giờ thì Đạt nghĩ đọc là để giải trí nữa.
Nhưng từ khi đi làm và dành nhiều thời gian để đọc sách Đạt mới thấy
- Sao mình không vào thư viện để xem cho rẻ hơn?
- Lập trình viên đâu nhất thiết chỉ phải đọc sách lập trình?
Vì vậy Đạt chăm vào thư viện hơn, dành nhiều thời gian tìm kiếm sách và phát hiện ra có nhiều loại sách hay mà mình vẫn có thể đọc được. Không nhất thiết lúc nào cũng phải tìm sách lập trình hay sách toán, mình có thể đọc truyện, tự truyện, các tác phẩm văn học để đỡ ngán hơn. Mục tiêu của việc đọc là luyện thói quen đọc và hưởng thụ kiến thức chứ đâu phải ép mình đọc nhiều cho người ta “sợ” đâu đúng không
Về VN được mấy hôm thì Đạt dành được 2 hôm đi Thư viện Tỉnh Phú Yên và đọc được 2 quyển “Nhật Ký Trong Tù” và “Không Rào Cản”.
Quyển “Nhật ký trong tù” thì nói chung không có ấn tượng gì nhiều vì Đạt không có tâm hồn thơ văn cho lắm. Nhưng quyển “Không Rào Cản” thì hay. Quyển này là tự truyện của tác giả bị khuyết tật bẩm sinh kể về cuộc đời mình. Đạt có viết vài dòng review ở đây.
Đạt cũng dẫn theo em trai mình lên thư viện để đọc sách chung cho vui, Đạt nghĩ giai đoạn này thanh niên mình nên đọc thêm nhiều sách hơn là vùi đầu vào Facebook. Ít nhiều thì sách cũng có ý nghĩa hơn là Facebook. Hi vọng mọi người có thêm hứng thú đi vào thư viện và cùng đọc nhé.