Tâm sự lần cuối của kẻ thất bại

Hi,
tối nay rảnh nên e xin viết vài dòng tâm sự cuối cho nhẹ lòng :slight_smile:
Ngày xưa em từng là học sinh giỏi 12 năm liền, năm nào cũng xếp hạng 1, 2 trong lớp cho đến hết lớp 12. Ai cũng tưởng là em học rất giỏi, em cũng nghĩ cuộc đời sau này sẽ màu hồng. Nhưng thật ra không phải như vậy, do em học thêm rất nhiều, một môn có khi học đến 2, 3 thầy rồi về nhà còn học thêm mấy khoá học online, mua thêm sách trên mạng. Tuy em xếp hạng nhất trong lớp nhưng em phải bỏ ra đến “10 đồng” học thêm trong khi bạn xếp thứ 2, thứ 3 chỉ bỏ ra “2 đồng” cho việc học. Rồi lúc lên đại học cũng vẫn vậy, nó lại tiếp diễn, Em tiếp túc đứng đầu khoa về điểm số vì em lại tiếp tục đổ rất nhiều tiền cho việc học bên ngoài trường "học ở trung tâm, mua khoá học, các tutorial online, … ) thậm chí em còn vắng rất nhiều buổi trên trường vì thời gian học trùng với lịch học online. Lúc đó em đang ở đỉnh cao, đột nhiên thầy cô chú ý đến, các giảng viên trong khoa giành nhau mời gọi “về đội” của thầy/cô ấy để làm đề tài nghiên cứu. Mỗi lần làm bài tập nhóm thì cả lớp nhóm nào cũng giành giật em về làm trưởng nhóm vì em vào nhóm nào thì sẽ gánh team nhóm đó, cả nhóm đều được được điểm cao, ngày nào cũng có người ib nhờ hướng dẫn giải bài tập. Cứ thế, cuộc đời cứ ngỡ đã lên hương, hằng đêm mơ về biệt thự, oto, cty riêng,… Rồi đột nhiên biến cố ập đến, khi em học năm 3 thì chương trình càng ngày càng nâng cao, càng khó, và em phát hiện ra trung tâm không đào tạo các môn em học, các khoá học online trên mạng cũng không dạy nâng cao tới mức này, các tutorial này không giúp em được nữa, … lúc này em mới nhận ra trước giờ em chỉ học kiểu Step-By-Step, kiểu cầm tay chỉ việc, kiểu Mì ăn liền chứ tư duy không có, khả năng tự học quá kém. Em có ở chung phòng trọ với thằng bạn học cùng lớp, ban ngày cũng cùng đi học trên trường như em, tối về xem tiktok mà học vẫn tốt. Năm 3 cứ tàn tàn như vậy trôi qua môn nào cũng vừa đủ qua nên bị cảnh báo học vụ. Thầy cô xa lánh, bạn bè không ai thèm nhìn, vào team nào cũng bị xua đuổi vì sợ tạ team. Rồi đùng một cái, bố mẹ em bị tai nạn giao thông qua đời nguồn chu cấp tài chính cũng biến mất. Hiện tại em đã năm 4 rồi, thời gian qua em làm phục vụ part-time cho nhà hàng vẫn không đủ tiền nhà, tiền học phí, có cố học cũng không hiểu nổi, não không xử lý kịp vì “không còn khoá học nào cầm tay chỉ việc” em thì không làm full time được vì phải đi học. Và trong cùng ngày hôm nay, sáng thì biết vừa rớt 11 tín chỉ, chiều thì bị chủ cho nghỉ việc vì kinh doanh lỗ, nhân viên chính thức còn nghỉ nói gì đến part time, trọ thì cũng sắp dọn đi rồi vì đã nợ tiền từ tết đến giờ, giả vờ đi học, đi làm cả ngày để tránh mặt cô chủ trọ. Laptop, điện thoại cũng đã bán nốt. Dưới quê chỉ còn mỗi cái nền 40m2 với căn nhà cấp 4 của bố mẹ ở sau nương rẫy, em còn chẳng dám về quê vì bây giờ tiền mua vé xe cũng là một gia tài, mà có về quê thì cũng nhục mặt ra, vì lúc trước bố mẹ rất tự hào về em, xóm làng cũng lấy em làm gương cho lũ trẻ nhưng thực ra đó chỉ là hư danh ảo. Em thật sự là một kẻ thất bại, hiện tại là một thằng không bằng cấp, không người thân, kỹ năng mềm không có vì hơn chục năm qua chỉ ôm khư khư cái máy tính chả hiểu mình đang làm gì với nó chả tạo ra gì cho xã hội, rồi để bây giờ nhìn lại đống project đại học toàn copy của mấy ông thầy trong khoá học ra pha trộn với các module trên github và đống code còn lại thì lên stackoverflow, quora, các forum lụm mạng về gắn vào, đống thành tích chỉ là các tờ giấy vô nghĩa, tao vứt, tao xé nát hết. Nhà cửa, tiền, bạc, người thân, bằng cấp, kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm cả sức khoẻ đều không có thì sống làm quái gì nữa, ngay cả tự tử cũng sợ chết. Không biết có cách nào biến mất khỏi thế gian này mà không ảnh hưởng tới người khác và không một ai hay biết. Bây giờ gần 2h sáng rồi, chỉ biết ngồi trong quán net khi trong túi không đủ 100k, lướt web vu vơ, mở nhạc hồi lúc còn nhỏ, ngồi viết mấy dòng nói nhám không dám post lên fb hay bất kỳ nền tảng nào cả. Chỉ dám post lên đây vì ở đây em theo dõi cũng khá lâu rồi, không ai biết em là ai và cũng chả quan tâm ở đây có ai, chỉ làm nhặt đại được một nơi có cái editor xịn sò để nói nhảm giết thời gian. Vĩnh biệt :slight_smile:

11 Likes

Người ta chỉ thất bại khi không dám đứng dậy sau cú ngã thôi bạn à.
Cơ mà lạ ghê ta… bạn đang ở múi giờ nào mà bây giờ là 2h sáng, lại dùng tiền Việt Nam để đi net thế nhỉ?
Mà đã có 100k đi net lại không đủ tiền mua vé về quê thì chắc quê cũng phải xa lắm nhỉ?

15 Likes

Theo mình thì bạn nên bảo thầy chủ nhiệm cho xin bảo lưu kết quả học tập. Rồi đi làm ngoài 1 -2 năm vừa ôn lai kiến thức cũ vừa đi làm mà lại không áp lực. Sau đó học lại cũng được mà.
Mình còn không bằng bạn khi bạn còn dám tâm sự. M còn bỏ tận 2 trường đh. Bây giờ làm công nhân, tuy hơi mệt nhưng cũng vui ma bạn có anh em bạn bè nữa. Bây giờ tuy đang làm công nhân nhưng m vẫn yêu thích lập trình nên mỗi tối vẫn lên codelearn.io học tập. Sống cho mình chứ cho ai đâu mà suốt ngày sợ thiên hạ soi mói . Chúc bạn tìm được lối đi riêng của mình.

18 Likes

Hi Trường,

Cậu lên đây tâm sự, chắc chủ yếu muốn mọi người chú ý, xoa dịu và nói những lời nhẹ nhàng với cậu. Tớ sẽ làm điều đó với cậu :smiley:

Tớ hiểu hoàn cảnh của cậu. Giờ cậu đã mất hết ý chí, động lực, cậu không còn mục đích gì nữa. Đó là 1 trạng thái vô cùng tồi tệ. Cậu đạt được trạng thái này, có nghĩa là cậu đã trải qua:

  • Không có bạn bè thân thiết.
  • Không dành thời gian kết bạn.
  • Không nhận được sự quan tâm từ gia đình, do mất mát. Tớ rất tiếc vì điều này. Thành thật chia buồn với cậu.
  • Trải qua thất bại lớn nhất, khi cậu đang ở vị trí cao, nhưng tụt xuống vị trí thấp vô cùng. Cậu tự nghi ngờ bản thân, nghi ngờ năng lực, thấy sợ hãi vì mình đánh mất thứ mà mình tự hào nhất.
  • Trải qua quãng thời gian thực sự khó khăn về tài chính lẫn tình cảm.

Tớ không phải là cậu, nên tớ sẽ không thể hiểu hết thực sự cậu còn phải trải qua điều gì nữa. Tuy nhiên, tớ hiểu cậu đã lên đây viết 1 bài dài, có nghĩa là cậu vẫn còn hi vọng.
Vậy nên, tớ sẽ suggest cho cậu 3 lý do để cậu tiếp tục. Hi vọng món quà này sẽ giúp cậu vực dậy ít nhất về mặt tinh thần:

  • Cậu đang ở vực thẳm. Điều đó có nghĩa là nếu cậu vượt qua được giai đoạn này, thì tớ chúc mừng cậu, cậu sẽ trưởng thành hơn. Tri thức trưởng thành trong tĩnh lặng, tính cách trưởng thành trong bão táp.
  • Có rất nhiều người tốt xung quanh đây, vô số trải nghiệm cậu chưa có cơ hội khám phá, mà cậu, vì một số lý do nào đó, đã bỏ lỡ. Nếu tiếp tục, cậu sẽ có cơ hội gặp được họ, đi nhiều nơi, mở mang nhiều hơn nữa. Cậu muốn nắm lấy cơ hội đó không?
  • Cậu đã có 1 thời gian tương đối hạnh phúc với việc học tập thì phải. Hiện giờ, có thể nó không mang lại hạnh phúc cho cậu, nhưng tớ nghĩ cậu chỉ cần một chút cố gắng nữa để tiếp thu được các môn năm 3/4. Cậu có muốn dừng lại trước khi tận hưởng sự hạnh phúc khi cậu hoàn thành việc học không? :smiley:

Tớ biết cậu có thể đang rối nên không nghĩ ra, cậu có thể tạm bảo lưu kỳ học, sau đó tập trung đi làm kiếm thu nhập. Sau một thời gian, cậu sẽ trở lại học tiếp (nếu cậu thấy cậu vẫn muốn làm nghề này). Sẽ không ai đánh giá 1 người lao động chân chính, hay so sánh, đánh giá việc cậu chậm hơn người khác 1 vài năm, chỉ có cậu làm điều đó thôi.
Liệu cậu có yêu quý bản thân đủ để ngừng việc so sánh và đánh giá đó? :smiley:

28 Likes

Nhớ không lầm thì tiệm net ở mình cấm hết rồi mà nhỉ :thinking:

Đọc bài của anh làm em nhớ tới một câu chuyện nhỏ tào lao đọc trên mạng xưa lơ xưa lắc hồi trước.

Có rất nhiều người tiền bạc chật vật, nhưng họ vẫn tiếp tục sống, lao động mỗi ngày.
Có một ông chủ giàu có, phá sản trong một đêm, trở thành một người tiền bạc chật vật như hàng ngàn người khác, nhưng ông ta lựa chọn cách nhảy lầu chứ không tiếp tục sống nữa.

People are not disturbed by things, but by the view they take of them.
— Epictetus

Em muốn nói nhiều hơn, nhưng do chưa trải sự đời nên thôi.

15 Likes

Có người bảo mình nên khuyên bạn, nhưng mình sợ bạn chỉ đăng 1 lần rồi out.
Bạn không phải là kẻ ngu, không phải ai được đầu tư thời gian, tiền bạc cũng giành được top 1 như bạn cả. Bạn có ưu điểm của mình, bạn chỉ đang bị khủng hoảng che mất lý trí.
Hi vọng bạn đủ nghị lực để tìm lại post này và đọc những dòng này. Mình và nhiều bạn khác có rất nhiều thứ giúp bạn nhìn thấy ánh sáng trong cái hố đen này.

18 Likes

Gia đình luôn là nơi để nương tựa, không có gì phải ngại ngần hay nhục gì cả, sông có khúc người có lúc. Và hầu hết những người mà người ta thường nhắc tên quá khứ họ cũng đâu phải dễ dàng gì.

Dù bạn có đang ở trạng thái tồi tệ cỡ nào thì Hà Mã Tím đáng yêu chắc chắn bạn cũng không phải là người đang khổ sở nhất, luôn luôn có người tốt hơn và luôn có người tệ hơn mình.

Vì vậy nếu đôi mắt bạn còn sáng, cơ thể bạn còn đầy đặn và tuổi bạn còn trẻ thì phải cố gắng không bỏ cuộc nhé!

image

15 Likes

Ko biết bạn có tiền quay lại quán net đọc được ko, nhưng hy vọng là bạn ổn.

Điều mất mát lớn nhất của bạn là mất đi gia đình - mất đi mối quan hệ vô điều kiện, phải tự lập sớm hơn trình tự. Chia buồn và mong bạn có thể vượt qua được. Vượt qua đc thì khi nhìn lại sẽ thấy cái suy nghĩ muốn tự tử nó rất xàm.

Vấn đề lớn nhất hiện tại của bạn là ko có tiền, bạn nên nghĩ tới tất cả giải pháp có thể chạy được tiền nuôi sống bản thân hiện tại cái đã. Hoặc bảo lưu kết quả học tập, rồi đi kiếm việc fulltime; mặt dày chạy mượn tiền bạn bè, họ hàng, hàng xóm; coi trường có cho vay vốn sinh viên ko,…đặt cái tự nuôi thân được lên hàng đầu và giảm tải những cái ko cần thiết đi trước. (Mà khó khăn nhất là giờ trong túi ko có đủ 100k, căng nhỉ :slight_smile: )

Mình kể về 1 trường hợp còn tệ hơn bạn để cho bạn động lực này:
Mình có biết 1 người, là con trai cũng bố mẹ mất, sống cùng cậu ruột là em trai của mẹ mà cậu ruột bị gay nên bị bạo hành thể xác suốt khoảng thanh xuân cấp 3. Lên đại học chuyển ra ở riêng thì bị lừa cho quả nợ 100tr, và một vài drama lớn nhỏ xảy ra quanh năm, nhưng người đó vượt qua được nên tất cả drama sau này xảy đến chỉ là bullshit.

“Nam nhi chí tại thiên hạ, chí tựa đại giang, nhưng nếu ko có cơn gió lớn thì tự dựa vào nội lực mà chảy. Không cuộn trào thì bình lặng, âm ỉ.
Chết trong đống đổ nát hoặc đứng dậy trong đống đổ nát, mạnh mẽ hơn, thấu hiểu hơn, trưởng thành hơn”.


Còn các vấn đề còn lại ko lớn đâu, ai cũng phải đối mặt:

  • Cái đầu tiên: bạn bè xa lánh, nói đúng hơn bạn cảm thấy mình ko còn giá trị trong vòng tròn social đó, điều kiện để kiêu hãnh đột ngột mất. Ờ, chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi bạn. Kể cả khi bạn vẫn còn giỏi thì vẫn sẽ có những đứa ko cần bạn nữa, nhưng là chuyện của tương lai (vd khi ra trường rồi thì chắc chắn chúng nó cũng ko cần bạn nữa), giờ tiến độ nó xảy đến với bạn sớm hơn thôi. Quên mấy đứa đó đi và tiếp tục đi tìm những cái kiêu hãnh mới cho bản thân.

  • Thứ 2: Con người ta khi rơi vào những khoảng chới với thì tính tự tin thường ngày tan biến, nhường chỗ cho sự bất an mơ hồ và hay làm quá lên, có concept trong tâm lý luôn đó, nó gọi là overgeneralization. Có 2 cách được các nhà tâm lý trị liệu khuyên xài:

    • 1 là cognitive restructuring: viết xuống những điều bạn nghĩ bạn ko làm được, những thất bại hay nhưng điều tệ hại tại thời điểm hiện tại, viết hết ra giấy và nghĩ về sự hợp lý/logic của điều đó. Rồi so sánh với cả cuộc đời (hông phải cả đời bạn đều tệ hại như ‘one bad thing’ tại thời điểm hiện tại)
    • 2 là cognitive defusion: tải 1 app change giọng nói thành giọng gì đấy funny hoặc giọng ngu ngu, xong nói mấy câu đó vô app cho nó ra output bằng một giọng ngớ ngẩn là được. (mà bạn lớ bán điện thoại rồi thì có thể chế mấy câu đó để hát)

Nói chung mình chưa bị depressed nặng bao giờ nên ko biết nó có hiệu quả lắm ko, nhưng cứ thử để tránh mấy cái suy nghĩ tiêu cực trước đã.

  • Thứ ba: Internet đã làm thay đổi toàn bộ các phương pháp tiếp cận tri thức. Đó là cơ hội không thể tốt hơn nữa để tự thay đổi chính mình. Bạn vượt qua giai đoạn khó khăn trước mắt đã, sau này ko sợ gì ko có cơ hội nâng tầm bản thân.
17 Likes

#1. Cảm thấy bám trụ được ở thành phố thì bám trụ, còn nếu thấy quá sức (cả thể chất lẫn tinh thần) thì cứ về quê.

#2. Người ngoài ai nói gì nói, ai chê gì chê. Cuộc sống là của mình, tương lai là của mình. Và khó khăn hiện tại cũng là của mình. Sau này mình có thành công, sung sướng, thì đó cũng là nhờ bản thân mình.

#3. Mục tiêu trước mắt: có tiền sống qua ngày. Mục tiêu lâu dài: tiếp tục học, hoặc nâng cấp cuộc sống.

#4. Chắc ai cũng từng trải qua thời gian bế tắc hết, chỉ khác nhau ở mức độ. Bạn may mắn là chỉ bế tắc khi còn đang độc thân; Có những người bế tắc khi phải nuôi gia đình, nuôi con.
Nhìn lên thì mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống thì mình còn may mắn hơn nhiều người.

Nên thôi, tâm sự trải lòng xong thì ngủ 1 giấc cho đã, rồi sáng mai xách dép lên và đi cày.

Nhiều khi không còn gì nhiều để mất lại là cái thuận lợi.


#5. Nhiều khi mình cảm thấy cô độc/bị xa lánh/bị ghét là do mình nghĩ vậy nên thấy vậy thôi, chứ thực tế thì người xung quanh vẫn bình thường, vì họ quá bận bịu để quan tâm tới vấnđề của người khác.

11 Likes
  • Có người mất tất cả, còn nợ ngập đầu vẫn có thể đứng dậy làm lại cuộc đời mà bạn.
  • Giờ hãy gạt bỏ sự tự tin ở quá khử và sự tự ti ở hiện tại của bạn để làm lại cuộc đời, mình thấy bạn khá là quan trọng hoá việc mọi người đánh giá về bản thân (mấy cái kiểu như thầy cô bạn bè xa lánh, hàng xóm láng giếng xì xào, về quê thì sợ nhục mặt ?do bạn suy nghĩ nhiều thôi à). Cho nên bỏ mấy cái đấy đi.
  • Phương án giải quyết vấn đề hiện tại của bạn là bảo lưu + đi làm ngoài là ổn à, bạn đã biết copy lụm nhặt code để hoàn thành mấy project rồi thì chắc cũng sẽ tìm đc việc thôi.
11 Likes
  • Mình hiểu rằng những cảm giác bạn đang trải qua thật sự khó khăn, thật khó để vượt qua… Nhưng mà bạn ơi, đừng bỏ cuộc! Đừng kết thúc mọi thứ.
  • Mình chỉ khuyên bạn bảo lưu kết quả học tập, rồi tìm một công việc giúp bạn trang trải chi phí, xoay xở hết sức để vượt qua giai đoạn này. Roy sau này khi đã tìm lại đủ động lực, khi mọi thứ đã tốt hơn, thuận lợi hơn, bạn cũng có thể đi học tiếp và hoàn thành chương trình được mà.
  • Và sau tất cả điều mình mong nhất là bạn sẽ có đủ sự dũng cảm để bước tiếp, tìm lại được niềm tin, niềm kiêu hãnh của bản thân, học cách yêu bản thân thật nhiều vì bạn chính là điều tuyệt vời nhất mà ba mẹ bạn đã ban tặng.
    Mong sẽ nhận được reply của bạn, cứ cho phép bản thân yếu đuối vài giây lát nhưng sau đó nhất định phải kiên cường lên bạn nhé.
10 Likes

hoàn cảnh có vẻ giống thím Virus streamer, thím ấy ngày xưa chắc cũng như thím. Chia buồn với bác. Nếu đang học thì giờ bác làm shipper đấy, now hoăc grap, sure luôn là ko tốn tiền đầu vào nhiều, chạy có tiền liền và chăm chạy thì thu nhâp rất ổn. Có tiền ăn đã tính tương lai tiếp.

9 Likes

Thường thì dân tình có nói câu là “lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Có gặp khó khăn nó mới cho mình biết là khả năng mình tới đâu. Chứ nếu mà đời mà an nhàn thì chỉ có 2 khả năng thôi: hoặc là bạn có “hậu tuyến”, hoặc là những thử thách đó không đủ để bạn lung lay :v

Thường thì lập trình nó chú trọng cái phần “tự học” thôi. Vấn đề là bạn đã học được gì, củng cố nó như thế nào và cả mở rộng vốn kiến thức nũa

Bạn chỉ thực sự thất bại khi bạn đầu hàng trước khó khăn thôi.

Mình xin chia buồn về hoàn cảnh của bạn. Thường thì bạn sẽ phải trải qua 5 sắc thái của sự đau buồn và mình hy vọng bạn sẽ đến được phần Acceptance - Chấp nhận.

Mình biết là bắt đầu từ con số 0 không phải là chuyện dễ, nhưng bạn phải cố gắng thôi, mọi người cũng đề xuất cho bạn những cách để kiếm sống rồi đấy.

Cha mẹ bạn đã lấy bạn làm niềm tự hào của họ, chẳng lẽ bạn lại tước đi niềm tự hào đó?

14 Likes

Đọc câu chuyện của bạn mới thấy bản thân mình còn may mắn chán, chỉ biết hi vọng bạn ổn và cố gắng đứng dậy vượt qua. Đừng nghĩ quẫn mà làm điều gì đó dại dột, cố lên.

10 Likes

Mình đồng cảm với bạn nhưng mình may mắn không đến mức độ như bạn.

5 Likes

Bạn ấy gửi nhầm qua inbox cho mình nên mình gửi ngược lại đây. :smiley:

10 Likes

Oh, rất vui khi thấy cậu ấy ổn hơn rồi :smile:
Cố lên nhé cậu! Rất hi vọng sẽ trở thành đồng nghiệp với cậu trong tương lai!

3 Likes

Cố lên A bạn, tôi còn bị coi thường chứ đừng nói xa lánh. Cuộc sống luôn có thử thách, hãy tiếp tục sống với cái nhìn tích cực hơn bạn à. Nhớ người giúp mình chứ đừng bận tâm kẻ lợi dụng mình

3 Likes

Đọc câu chuyện của bạn mình rất cảm động và thấu hiểu cho bạn vì khi còn là sinh viên mình cũng từng ít nhiều rơi vào trường hợp giống bạn.
Nếu hiện tại bạn đã ổn định về công việc thì chúc mừng bạn đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất.
Bản thân mình rất ít đọc mấy bài viết ở đây, ko hiểu sao hôm nay vô tình đọc được bài này.
Nếu bạn cần 1 công việc tốt hãy liên hệ với mình, mình là chủ 1 công ty bất động sản ở Quận 2, TP.HCM. Bạn chắc nhỏ tuổi hơn mình. Mình cũng cần 1 bạn chuyên về IT để về hợp tác làm việc cùng công ty. Số đt: 0906.000.301

4 Likes

Bạn ấy là sinh viên năm 4 từ 8/2020, 2/2021 đã ổn hơn, không rõ tình hình bạn ấy bây giờ thế nào rồi.

3 Likes
83% thành viên diễn đàn không hỏi bài tập, còn bạn thì sao?