Nền tảng giáo dục trong gia đình có vai trò ảnh hưởng như thế nào đến nhân cách 1 con người?

Tham gia câu lạc bộ xã hội, tiếp xúc nhiều người để khám phá bản phân đi bạn

mình nghĩ bạn nên đọc sách (cuốn Nhà Giả Kim chẳng hạn) hoặc học chơi đàn, trong quá trình đó hãy đặt mục tiêu nhỏ cho mình và cố gắng hoàn thành nó, tự bạn sẽ tìm được câu trả lời. Chúc vui :smiley:

Nhân cách ở đây đề cập có liên quan gì đến vị trí xã hội hay không? Một người vô gia cư thì nhân cách cỡ nào người ta cũng không thế xếp ngang hàng với một nhà quý tộc. Cho nên, nền tảng gia đình có vai trò rất quan trọng nếu xét gia đình trong bối cảnh là dòng họ. Theo những thống kê ở phương Tây cho thấy những người không thuộc dòng dõi quý tộc thì không bao giờ có thể rèn luyện kiểu gì để được xếp vào tầng lớp quý tộc, và những người ở tầng lớp quý tộc trừ khi họ muốn từ bỏ tầng lớp của họ thì họ mới trở thành tiện dân, còn không thì không bao giờ trở thành tiện dân được kể cả sa sút về kinh tế đến mức nào.

Túm lại: con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa, bao giờ dân làm loạn thì mọi thứ đảo lộn nhưng những quý tộc mới nổi không bao giờ được người đời xếp ngang hàng với các dòng dõi quý tộc từ xa xưa cả (1 ví dụ: Tập Cận Bình không bao giờ có thể xếp ngang với nữ hoàng Elizabeth II, mặc dù ông ấy “cai quản” dân số lớn vài lần).

Cha mẹ để “phúc đức” cho con cái. 40% tính cách do bố mẹ “để lại” trong 20 năm ở chung với bố mẹ(vốn sống, kinh nghiệm, bạn bè của ba mẹ, cô chú trong dòng họ).
20% còn lại là do bạn bè, xã hội. 40% do nổ lực bản thân. Quá trình tự thay đổi tính cách, làm chủ vận mệnh có rất nhiều “đánh đổi”. Nhiều ba mẹ phải cho con học trường quốc tế, cố cho con vào trường chuyên, chọn ngôi nhà kỹ càng để quyết định 20% + 30% còn lại.

  • Xã hội phương đông bị ảnh hưởng bởi đạo phật, nho giáo, nông nghiệp chưa phát triển, thanh niên không tự làm chủ cuộc đời mình, thanh niên phải nghe ba mẹ, bạn bè ở những quyết định quan trọng nhất cuộc đời như chọn nghề, chọn vợ, chọn lối sống.(chữ hiếu, phải sống theo số đông)
  • Xã hội phương tây ảnh hưởng bởi thiên chúa giáo: cá nhân tự quyết định cuộc đời họ, họ tự chọn nghề. Kinh tế phát triển nên họ ko còn lo kiếm việc đủ ăn (họ chỉ cần làm tốt công việc là đủ, hàng xóm, đồng nghiệp không quan trọng)
  • Môi trường như TP HCM, Mỹ, Úc nơi dân nhập cư rất nhiều, họ mang theo nhiều cố gắng, họ có tuổi trẻ, họ chẳng quan tâm bạn có quá khứ, gia đình tồi tệ gì hết. Chỉ cần họ thực sự cố gắng làm thật giỏi công việc . (Cái người ta gọi là Giấc mơ Mỹ)
    -Tóm lại, đi học đại học đi xa gia đình, môi trường mới sẽ do mình tự quyết định cuộc đời mình. Sau khi ra trường chỉ cần làm tốt “nghề” thì “thích thì nghe, không thích không nghe” , mạnh mẽ tự quyết định những việc lớn như hôn nhân, xây nhà, nuôi dạy con cái.
  • Không tự dưng người ta nói "đi học đổi đời " đâu, nhiều người đã đổi tính cách và đổi đời trong quá trình học để thành giáo viên, nhân viên, bác sĩ, nhà kinh doanh. Họ không còn là cô/ cậu sinh viên nghèo mà trở thành “trụ cột gia đình” đúng nghĩa. Rồi đến lúc ba mẹ, anh em phải xin ý kiến của bạn trong tất cả các công việc quan trọng.
2 Likes

Hi Dung,
Để "thay đổi được cái tâm tính của mình cho trong sạch hơn đc hong “, theo c thì e nên
“cải tạo” môi trường xung quanh mình, từ đó " cải tạo” bản tính và mindset của mình. và đây là những gì c đã làm nhé

  1. Đọc sách và xem phim có ý nghĩa, sâu sắc. Một bộ phim e thật sự thấy có ý nghĩa sẽ đeo bám e rất lâu, dù không thay đổi tức thời, nhưng mỗi một thứ mà e tiếp xúc sẽ để lại dấu ấn trong em, cố gắng chọn lọc những thứ tích cực và tốt đẹp ( positive and kind) dần dần mindset của em đi theo hướng tốt hơn.
  2. Follow những người khiến e cảm thấy “dễ chịu”, c ko biết diễn tả sao, nhưng c có một list những ng mà chỉ cần đọc cách họ chia sẻ về cs và cả khó khăn của họ ( trên fb, youtube), c sẽ có động lực hơn, và học được những bài học về cách suy nghĩ, đương đầu với khó khăn. Và tất nhiên là dẹp bớt những ng tiêu cực, than thân trách phận, hận số phận. bla bla…
  3. Ít nói những điều tiêu cực lại. Trước đây c là trùm than thở trên fb, và sau đó c nhận ra mình đang độc hại bản thân và cả những ng xung quanh. Khi c có chuyện buồn, than thở không giải quyết được. E ( và cả c ) không phải là ng đáng thương nhất trên thế giới. Hãy cởi mở với khó khăn của mình.
    Và quan trọng nhất là:
  4. Tập thể dục. Yoga, thiền. gần gũi thiên nhiên. để lấy lại cân bằng trong cs, và là chỗ dựa cho bản thân, giúp e thoát khỏi " bế tắc, chán nản trong cs" khi e hiểu và trân trọng bản thân mình thì những điều tiêu cực trong e sẽ dần dần biến mất.
    Cuối cũng là: Giúp đỡ ng khác nếu có thể.
    Còn câu hỏi số 2, em phải thay đổi tính cách và quan điểm của e trước, từ từ thì tư duy của e sẽ khác.

Hy vọng giúp ích được cho e, vì c cũng là mọt đứa đang loay hoay tìm cách tự sửa chữa khi mà c cảm thấy mình là “sản phẩm lỗi”, đã từng ( và đang ) vật lộn với stress và trầm cảm một mình nên c rất đồng cảm với e.

1 Like

17 tuổi, nhận thấy mình có ít điểm tốt!

Đây là điều rất dễ hiểu và phổ biến ở xã hội VN và không đáng lo như em nghĩ! Rất nhiều nhiều người cứ lớn lên trong gia đình, xã hội mà không có định hướng, tôi rèn gì cả. Nếu không nói về khoản được nuôi dưỡng, cho ăn, cho học thì cứ tự nhiên lớn lên, vô tư như cây cỏ.

Ngay cả khi là một trong những người học tốt nhất lớp, nhất trường THPT nhưng gia đình, bạn bè hay những người có kiến thức nhất là thầy, cô cũng không chỉ cho bạn nên như thế nào cho những bước tiếp theo, tôi rèn mình như thế nào. Thậm trí rât nhiều người lớn lên trong môi trường nghịch cảnh.

Điều anh muốn chia sẻ là đừng kỳ vọng hay đổ lỗi cho những người xung quanh hay xã hội về con người của chính mình. Bởi người duy nhất có thể xây dựng nên con người em chính là em, không phải ai khác, không phải những người xung quanh, không phải xã hội. Con người em không chỉ là 17 năm đã qua mà là phía trước với những thay đổi.

Chắc em đã đọc truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao. Câu hỏi quan trọng nhất của nó đó là : “ Tao muốn làm người lương thiện ! Ai cho tao lương thiện ?”. Em hãy tự trả lời câu hỏi đó, cho chính mình!

Điều đáng lo, và cũng là điều quan trọng nhất trong hành trình xây dựng chính mình đó chính là “Nhận thức bản thân” . Và em đã bắt đầu có nó!

2 Likes

em cảm ơn anh nhiều ạ. anh nói làm em hiểu được ra bản thân mình còn nhiều thiếu xót lắm , em cũng nghĩ do tinh thần của em k được tốt vì bị ảnh hưởng gia đình nên mới suy ra nhiều thứ bất ổn như này . em sẽ cố gắng hoàn thiện mình hơn để có hạnh phúc riêng.

vâng e cảm ơn a nhiều vì đã nói cho e biết ạ.nhưng em nghĩ điều khó hơn cả là em thấy mình k tự tin làm việc gì vì em cảm thấy k ai chỉ dẫn em, e k có ai làm điểm dựa tinh thần cho e để e có sức làm những điều e nghĩ e k thể làm được hơn ạ

em cảm ơn chị nhiều nhiều nhiều nhaa, điều chị có ích với em nhiều lắmm

nhưng e phận làm con gái, mà con gasi thì phải đi lấy chồng, bố mẹ sẽ chỉ rèn luyện mình đến một độ chín thôi rồi đi lấy chồng, khi đấy mình về nhà chồng sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường sống nhà chồng, nhưng vấn đề là mình phải như nào thì mới vào được gia đình nhà chồng tử tế chứ đúng k ? vậy chị thấy một đứa con gái phải sao thì mới lấy được người chồng tốt tử tế đây ạ ?

sao em k có ai giúp em nhờ. em chỉ muốn có bố mẹ giỏi giang giúp được em thôi, để em k phải tự mình gồng lên làm hết tất cả mọi thứ nữa. nhiều khi em thấy em k xác định được mình lắm, bố em k ra gì mẹ e k ra gì( em cũng k giấu anh bố em hồi xưa sa ngã mẹ e nhẹ dạ cả tin quá lấy phải bố em cuộc đời khổ từ đấy mẹ em một mình nuôi con),ngoài gia đình nhà ngoại ra cũng chẳng có ai giúp nổi em, em cảm thấy em vô định lắm, em k giống ai trong gia đình em trên cái cuộc đời này hết. vì mẹ em phải độc thân nuôi em từ tuổi 21, khổ lắm. em cũng thương mẹ em, em đã từng có những suy nghĩ rát ngây thơ của một đứa con gái e rất thương yêu mẹ em, em thương mẹ em nhiều lắm. nhưng về sau mẹ em lấy chồng, càng do hoàn cảnh đưa đẩy mà em trở nên xa cách với mẹ hơn, em lạnh nhạt với mẹ lắm và từ đấy em cũng cảm thấy cuộc sống chỉ có mình mình, tinh thần hay thể lực yếu đuối buồn chán cũng chỉ có một mình em, em cảm thấy buồn nhiều lắm rồi em bdau đi tìm nh niềm vui bên ngoài xã hội, rồi hoàn cảnh đưa đẩy em ở hết chỗ này đến chỗ kia vì k ở được với nhà mẹ chồng em nữa. nhiều khi em khổ tâm lắm, chính vì thiếu tình thương của mẹ mà em là một đứa con gái đên giờ phút này em lại khó bảo khó dạy như này. em cũng rất khó hòa đồng với ai vì em trải qua k ít nh sóng gió về hoàn cảnh, tâm lí. em có mọi người giúp đỡ nhưng em cảm giác em k nương tựa được vào ai đâu anh. em bên ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong em thiếu thốn tình cảm lắm. mà cái điều quan trọng với em là em muốn có một gia đình vui vẻ yên ấm thôi, em được yêu thương. Nhưng em kb được tương lai em sẽ ra sao vì bản thân em bh em k biết được mình nên như thế nào anh ạ

thứ nhất về địa vị xã hội của em( bố mẹ em là người làm ăn bình thường thôi, bố mẹ em lihoon) em ở với ông bà ngoại từ bé, rồi ở nhà bác, vì bh k ở được nên e đã ra ở riêng một mình( bố mẹ e vẫn còn nuôi em ) thứ 2 do cái tính khí bướng bỉnh, tinh thần luôn luôn buồn chán của em. mà em nghĩ em sẽ khó lấy chồng khó tìm được người mình thương yêu và thương yêu mình anh ạ. anh thấy em khổ không

anh nghi em thuộc dạng con gái gì ko ạ :smile:

1 Like

vào đọc message đi :grinning:

Anh nói thực em đừng buồn nhé: nhà em phức tạp quá. Đàn ông đàng hoàng họ tránh càng xa càng tốt. Nồi nào úp vung nấy em à.
Một điểm chung mà anh thấy người đàng hoàng họ rất sợ những gia đình ly dị, nghiện ngập, cờ bạc. Những người con của gia đình ly dị họ rất rất yếu khi giải quyết những việc “vụn vặt trong gia đình”. Họ mong có một gia đình vui vẻ hạnh phúc, nhưng họ không hiểu gia đình vui vẻ hạnh phúc nền tảng từ đâu mà ra.
Gia đình hạnh phúc là phải chồng làm việc, vợ làm việc, hiểu && chia sẽ, chấp nhận nhau.
Em không lo đi học, đi làm, có niềm vui trong công việc, tích lũy tính cách tốt từ môi trường làm việc thì làm sao gặp được người đàng hoàng. Sao lại phải cưới chồng sớm như mẹ em rồi đẻ con sớm 21 tuổi, dựa dẫm vào chồng, 1 ngày 2 ngày rồi cả đời đợi chồng về, em không có niềm vui gì khác ah?
Có những người mẹ đơn thân vẫn nuôi dạy con cái thành kỹ sư, kế toán. Em mặc cảm gia đình, biểu hiện hay so sánh bố mẹ, tự ti , suy nghĩ tiêu cực, lúc nào cũng buồn nên không hòa đồng với bất cứ nhóm nào.
Em cứ đi học cho tốt, trung cấp, cao đẳng gì đó để có cái nghề lương thiện mà làm (bỏ bớt suy nghĩ bà già em thế này, ông già em thế kia), rãnh thì ra xã hội phụ mấy cửa hàng KFC để học tính tốt từ nhiều người (Học từ cuộc sống)
Em không tôn trọng em, thì chả ai tôn trọng em cả, phụ nữ sống vì bản thân, sống tích cực họ mới có sức hút.
P/S: em đi xa quá, đây không phải chuyên mục tâm lý em ơi.

3 Likes

Đừng nghĩ đến chuyện chồng con gì cho xa xôi em à. Tuổi mới lớn anh thấy một vấn đề rất ảnh hưởng, có khi thay đổi cả cuộc đời đó là: CHỌN BẠN MÀ CHƠI. Em cần chơi với những người bạn tốt, sẽ cùng kéo nhau tiến lên, từ bỏ những người bạn đua đòi ăn chơi, lười học, lười rèn luyện. Nếu có thể, kiếm một công việc bán thời gian và siêng đọc sách để vừa có lý thuyết, vừa có thực hành về những thứ xảy ra xung quanh, bản lĩnh sẽ được tăng cường. Anh từng có một cô bạn ăn chơi ghê lắm, lúc sinh viên năm nhất cô ấy nhìn anh chưa được nửa con mắt nhưng sau 20 năm nhìn lại cô ấy nói rằng do chơi với nhóm bạn của anh mà cô ấy đã thay đổi, trở thành một con người khác hoàn toàn. Điều tuyệt vời hơn, vì cô ấy là chị cả, khi cô ấy thay đổi, cô ấy trở nên rất có uy tín với mấy đứa em, chúng nó cũng thay đổi, từ bỏ ăn chơi,… cuối cùng cả nhà đều học xong đại học, có người học xong thạc sỹ. Quan trọng hơn, không phải là bằng cấp gì mà là cách xư xử rất có văn hóa trong một môi trường đa quốc gia (cô ấy và các em làm cho cty FDI), có nhiều mối quan hệ tốt, sống hạnh phúc.

5 Likes

thank kiu anh ạ, có ai nói cho em biết đâu nên em toàn suy nghĩ linh tinh :sweat_smile:

vâng em k buồn đâu ạ hihi:smile:

anh nói đúng mà, nh ng có gia đình như thế tính cách hơi phức tạp

Chào Dung,

Mình thấy bạn chỉ đang lấy lý do để ĐỔ THỪA mà thôi. Mình thấy bạn hoàn toàn biết mình đang làm gì và gia đình mình thế nào.

Thứ nhất, gia đình cũng giống như cái xã hội thu nhỏ vậy, khi xã hội ai ai cũng vứt rác ngoài đường thì mặc nhiên nó trở thành điều bình thường, nó trở thành chuẩn mực, vì ai cũng nghĩ đúng và sẽ chẳng có ai lên án. Gia đình cũng tương tự, nếu bạn thực sự bị tư tưởng, cách giáo dục trong gia đình ảnh hưởng thì bạn sẽ chẳng nói:

Do cách giáo dục của gia đình nên từ bé em luôn hình thành cho mình một chủ nghĩa cá nhân rất cực đoan

vì nếu vậy, nó sẽ trở thành hiển nhiên, bạn sẽ không nhận ra. Mình thấy bạn đang nhận thức rất rõ. Nên bạn chỉ đang cố ĐỔ THỪA cho hoàn cảnh để TIẾP TỤC TRÌ HOÃN mà thôi.

Thế này Dung, mình thông cảm cho bạn.

Dung, bạn đừng quá lo lắng. Có một sự thật công bằng, bạn không cần phải sinh ra trong một gia đình gia giáo, gia đình thông minh thì bạn mới có thể làm nên chuyện. Bạn chẳng cần một người tài giỏi bên cạnh thì mới có thể trở nên tài giỏi. Mọi thứ tùy thuộc bạn, do bạn quyết định, chính bạn khẳng định bạn là ai.

Theo mình, để suy nghĩ độc lập, hãy hỏi khác mọi người.

1 Like
em cảm ơn anh nhiều ạ

Đừng để quá khứ, hoàn cảnh của bạn đinh nghĩa bản thân bạn hay tương lai của bạn.

Hãy hỏi vì sao ta lại có đôi mắt ở trên khuôn mặt mà không phải ở sau gáy hay ở dưới mông, đơn giản có 2 lý do:

  1. bởi vì cơ thể ta đã có cấu tạo như thế rồi
  2. bởi vì ta phải luôn nhìn về phía trước, những cái đang và sẽ diễn ra trước mắt bạn, bạn phải tập trung vào hiện tại và tương lai, quyết định hướng đi khi gặp ngã rẻ hơn là nhìn về phía sau, quá khứ của mình.
    Tưởng tượng bạn đang đi mà cứ đăm đăm nhìn về phía sau mình thì chẳng may không để ý vấp ngã, rồi cũng chả biết đi về đâu khi bạn cứ đắm chìm những khung cảnh sau lưng mình.

KEEP LOOKING FORWARD AND MOVING YOUR ASS TO ANYWHERE YOU WANT TO GO

Mình không thích viết nhiều về mấy vấn đề tư vấn cuộc đời kiểu thế này, nên chỉ khuyên bạn như thế.
Tập hợp quanh bạn những người có thể giúp bạn thay đổi cuộc đời, đọc nhiều sách và hãy đi tới phía trước.

3 Likes
83% thành viên diễn đàn không hỏi bài tập, còn bạn thì sao?