Từ khi còn bé, tôi được xem là 1 đứa trẻ chậm hiểu, chậm phát triển về tư duy, nhận thức. Kết thúc năm học lớp 1 tôi chỉ đạt học sinh trung bình. Cuối năm tổng kết tôi và 1 số bạn đứng 1 bên nhìn các bạn khác nhận thưởng. Từ đó tôi cảm thấy mình thật kém cỏi, Ngày tháng dần trôi, lớp 1 rồi đến lớp 2,3 4 thành tích của tôi chỉ là khá và trung bình. Nhưng đến nắm lớp 9 là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Sau khai giảng 1 tháng tôi đứng thứ hạng cao nhất lớp, được cô chủ nhiệm khen. Đó là động lực để tôi tiếp tục phấn đấu không mỏi mệt. Thế rồi đến cuối năm. Tôi đạt thành tích học sinh giỏi. Được đứng trên bục khen thưởng như các bạn khác nhận thưởng hồi lớp 1. Năm đó tôi cũng đạt được số điểm khá tốt và lọt vào trường top của Quận. Khi chiến thắng cũng là lúc chúng ta chủ quan nhất và bắt đầu từ đó là 1 chuỗi ngày đen tối đang đến gần…
Vào THPT với tâm lý ta đã thắng. Tôi bắt đầu tụ tập cùng bạn bè đi chơi game online. Chơi ngày đêm, rất nhiều thể loại. Đến cuối HK1 lớp 10, trước ngày thi toán HK 1 ngày tôi vẫn đang chơi game và kỳ thi đó tôi được 10 điểm. Vì có liên quan đến những kiến thức lớp 9 nên tôi không nhận ra điều đó và cứ thế càng lên cao kiến thức càng khó và mới. Tôi bắt đầu tụt dốc không phanh và vẫn mải mê với các trò chơi vô nghĩa trong thế giới ảo, nhưng không màng nghĩ đến cuộc đời tương lai của mình. Rồi điều gì đến cũng phải đến. Tôi đăng ký thi đại học khối A, trước 1 ngày thi đại học tôi vẫn tiếp tục chơi game. Và kết quả toán: 3 điểm, hóa 4 điểm, lý 8 điểm. Rớt NV1, tôi đăng ký vào chuyên ngành CNTT của 1 trường đại học trong NV2.
Tự nhủ với bản thân không được chơi game nữa. Nhưng ngựa quen đường cũ. Vào đại học không được ai quản lý, nhắc nhở như thời cấp 3 nên tôi chơi game ngày đêm, những giờ thầy cô giảng trên lớp là những giờ tôi la cà ngoài net. Tôi bị mất căn bản, thời năm 1 đến cách viết void main, function, tôi còn viết sai cú pháp. vì quá mải mê chơi game và nghỉ học quá nhiều nên tôi bị đuổi năm 3. Đến khi bị đuổi tôi mới chợt nhận ra mình đã mất quá nhiều vì game và lúc đó tôi bỏ hẳn. Đến nay 28 tuổi rồi nhưng tôi chỉ là 1 tài xế xe ôm, kẻ hát rong ngoài đường. Tôi tiếc nuối vì bỏ lỡ tuổi trẻ, tôi tiếc nuối vì khi còn là sinh viên không biết trân trọng, trau dồi kiến thức hun đúc ngọn lửa về CNTT, để rồi giờ đây thua kém bạn bè, giờ đây tay trắng, không gia đình, không vợ con, không nhà cửa. Tôi nghĩ 28 tuổi thì nhà tuyển dụng CN phần mềm sẽ ko còn muốn tuyển 1 fresher già nữa.
Một cuộc đời lầm lỗi và đó là cái giá tôi phải trả cho sự bồng bột của tuổi trẻ. Giờ đây đầu óc tôi trống rỗng. Tôi muốn giải thoát. Nếu có kiếp sau nguyện sẽ là 1 con người có ích.