Lâu lâu có tâm sự lại viết blog, câu chuyện hôm nay là về “ăn nhanh”.
Chuyện "ăn nhanh"
Nói toẹt ra thì vào Lotte được mấy ai gọi salad đâu?
Vừa đắt vừa dở vừa ít, gọi làm gì anh
Cuộc sống thì nhanh đấy, càng ngày càng nhanh; nhưng làm gì tới mức mà con người ta không thể dành nổi 60 phút mỗi ngày để vào bếp chuẩn bị bữa ăn ngon cho gia đình và cho chính bản thân.
Vậy mới cần vợ đảm
Bây giờ có thể coi thường ăn uống thế thôi, tới lúc bị bệnh rồi, có thánh mới cứu được, có làm cả đời cũng không đủ tiền thuốc!
Hic, vấn đề là hầu như ai cũng biết, nhưng hầu như ai cũng muốn “ăn nhanh”.
Một bài viết hay, cảm ơn anh Kim nhé
Btw: mới đi “ăn nhanh” về xong
Thực ra thì kinh doanh là dựa trên thị yếu của người tiêu dùng, nên không thể bán đồ tốt, ngon, nhanh với giá rẻ :)).
Vẫn là câu chuyện 3 góc của kinh doanh: Cost - Delivery - Quality
Bản thân tớ là đã không thích “ăn nhanh”. Tớ thích đi chợ, vào bếp nấu ăn :)) như một đam mê hàng ngày không thể bỏ.
Em thấy bây giờ cũng đỡ hơn ngày xưa là còn có chỗ để “ăn nhanh” và sạch. Chứ ngày xưa thì còn không có chỗ để mà ăn hoặc nếu có thì cũng không được sạch.
Nhưng mà em cũng không thích ăn gà rán hoặc hamburger. Cực chẳng đã không còn gì ăn được thì mới ăn mấy món này. Vì ăn vào nhiều cholesterol, được cái nhanh và lúc đói thì rất ngon
Còn nấu ăn thì không phải là không có thời gian, đôi khi bận thật, nhưng trong tuần thì cũng có 1/2 số ngày là có thể nấu nướng. Nhưng cái lười nó đeo bám, đuổi không chịu đi.
mình thích kiểu ăn truyền thống hơn.
thích mỗi tối về nhà, cả nhà quay quần bên mầm cơm.
còn ăn nhanh thì chả bao giờ muốn đụng vô.
ăn nhiều gà ráng thì sau này toàn bị bệnh béo phì thôi.
Tình hình là mình thấy tình trạng “ăn nhanh” hiện tại vẫn chưa đủ nhanh. Cần có giải pháp nhanh hơn nữa. Ví dụ như dồn tất cả các dinh dưỡng và khoáng chất cho một ngày vào một viên con nhộng để uống cái ực vào buổi sáng là tốt nhất.
phi hành gia mới có chế độ đó.
làm theo kiểu này thì tốn tiền và chả thưởng thức được ẩm thực gì cả