Cách học hiệu quả nhất là đi từ bài toán thực tế.
Tôi thấy chương trình giảng dạy đại học hiện nay thường hay đi từ khái niệm bao quát rồi chuyển đến bài toán. Như vậy với những người “Chậm tiêu” như tôi. Học được vài cái khái niệm này thì quên cái trước. Đến lúc vào thực tế lại lục tung từ đầu. Chi bằng vậy tại sao không đặt vấn đề trước từ đó tìm giải pháp. Từ giải pháp vạch ra các bước cần làm để đạt đc mục đích là giải quyết được bài toán thực tế. Nếu đi từ phương pháp này thì ta sẽ có cảm hứng và động lực để tìm hiểu về nó và các vấn đề xung quanh bài toán ta đang làm hơn là học 1 cách bị động như đại học hiện nay. Học làu làu từ đầu cuốn giáo trình từ khái niệm sơ khai đến vấn đề chi tiết. Đến khi động đến bài toán thực tế lại không biết tìm ở đâu trong cuốn giáo trình đó.
Tôi không nói học như vậy là không tốt nhưng với tôi như vậy nó không có tác dụng. Suy cho cùng phương pháp nào cũng có ưu/nhược điểm của nó. Nếu như đi từ thực tế thì bạn có thể tiếp thu kiến thức nhanh hơn và nhớ lâu hơn. Một thời gian sau bạn gặp 1 bài toán tương tự thì trong đầu bạn đã có thể mường tượng được hướng giải quyết và các bước làm mà bạn đã làm trước đó rồi. Từ đó tìm hiểu tiếp trí nhớ của bạn sẽ được tái tạo lại . Nhưng mặt khác nếu chọn phương pháp này bạn sẽ phải chấp nhận rơi vãi 1 vài kiến thức mà mình không hề hay biết. Cái này tùy thuộc vào bài toán bạn chọn ban đầu là như thế nào , đủ bao quát vấn đề hay không. Phương pháp truyền thống cũng có ưu điểm của nó. bạn có thể được học theo tutorial và không hề bỏ xót gì cả ( đó là nếu như bạn có trí nhớ siêu phàm ) . Nhưng nhược điểm là để áp dụng thực tế thì lại phải quay lại tư đầu để tìm hiểu và tôi tin là nhiều người sẽ bỏ cuộc ngay từ giai đoạn 1 - tutorial vì nó quá nhàm chán. không thực tế , không có động lực, không có hướng đi.
Trên đây là cảm nhận sau 3 năm mài đít ở đại học