Trong hội thì có em và một đứa nữa cũng giỏi tin nhất trong cả trung tâm nhưng một điều là đứa bạn em nó bỏ cuộc vì đơn giản nếu có học được thì cũng không xin được việc như em đã nói ở trên, các công ti không nhận người khiếm thị. Tạo site cá nhân cũng là cái tốt vì dù sao, mình có thể giúp bản thân mình có tên tuổi trên internet và sẽ thay đổi nhận thức của nhà tuyển dụng, giúp họ biết tới mình nhiều hơn. Khi có quan hệ tốt thì sẽ có sự giúp đỡ đúng lúc. Chứ dựa vào năng lực của cộng đồng thì như em đã nói, số lượng người khiếm thị như em có đam mê thì ít mà những người đó toàn là tự học và chính vì tự học nên thiếu nhiều kỹ năng, rất mất thời gian vì phải biên soạn lại tài liệu, nếu học song thì công nghệ nó đã thay đổi từ lâu rồi. Thế nên, nếu được đào tạo đúng cách thì sẽ tốt.
Nhiều người cứ nói em xa xả là có ai theo ngành này đâu? Mỗi em theo ngành đó. Cũng phải thôi, số lượng người khiếm thị biết lập trình rất ít và hầu hết, họ không xin được việc. Hiện nay, những người biết tới em là ít nên lợi ích của thương hiệu cá nhân là rất quan trọng. Ngoài ra, có rất nhiều người khiếm thị cũng có website cá nhân nhưng hầu hết là họ dùng WordPress, nếu em và anh Bình không mở khóa đó thì họ cũng không biết để tham gia.
Như em đã nói, không phải ai cũng mạnh dạn giám làm như em vì mặc dù họ có đam mê nhưng họ không giám bày tỏ vì sợ gia đình phản đối và sợ các trung tâm không thể dạy họ hay xa hơn là các công ti không nhận họ vào làm việc cho họ. Điều này cũng dễ hiểu, đa phần người khiếm thị đều do gia đình sắp đặt là làm nghề gì phải theo ý gia đình, phần lớn họ sẽ định hướng cho con cái của họ làm massage vì nó cũng phần lớn phụ thuộc vào ảnh hưởng, nhận thức của xã hội là chính. Chỉ khi có khóa học thì mới có học viên tham gia. Như anh Bình có nói: có cung ắt sẽ có cầu. Cầu thì nhiều nhưng cung chẳng thấy đâu. VÌ bản thân họ không giám bày tỏ. Em biết đây là hướng đi khó nhưng ít ra thì mình được sống với đam mê, mình là chính mình chứ không phải là người khác.