Chiều Hà Nội những dòng người, xe cộ hối hả chen chúc nhau, tiếng còi, tiếng động cơ inh ỏi, mùi khói động cơ khen khét. Mọi người dường như ai cũng trở nên hung dữ với cuộc chiến trở về nhà. Thấp thoáng, len lỏi trong mớ hỗn độn đó là nó - một thằng thấp bé trên chiếc xe đạp cà tàng cũng như ai đó tham gia cuộc chiến không khoan nhượng này.
Dựng xe một quán nước ven đường nó gọi:" Bác ơi cho cháu 1 nhân trần, 1 hướng dương ". Ngồi nhâm nhi cốc nhân trần, lép bép cắn hướng dương, mắt nhìn xa xăm đăm chiêu nhưng đôi khi lại nhìn giật mình vì mấy cô nàng chân dài lượn qua. Chính vì lẽ đó mà nó thấy nó thật buồn cười, có gì đó giống một nhà thơ mà lại có gì đó giống một người tầm thường.
Đang lan man với những suy nghĩ quen thuộc, nó chợt giật mình vì một tiếng nói trong trẻo, dễ thương bên cạnh nó:" Cho cháu trà tranh bác ơi". Theo phản xạ tự nhiên nó quay ra. Mọi thứ xung quanh như mờ nhạt trước cái người mà vừa cất tiếng nói ấy. “Ôi! Thiên thần mà cũng đi uống trà đá sao !??”- Nó thầm nghĩ trong đầu như vậy. Ánh mắt nó đã thay đổi, thay vì nhìn xa xăm, giờ đây mọi sự chú ý đều dồn hết vào cái người mới đến kia - một cô bé làn da trắng, cặp chân thon thả yêu kiều trong chiếc váy ngắn, khuôn mặt trẻ con với đôi mắt to long lanh ươn ướt, miệng chúm chím đo đỏ với màu son nhạt. Nó cũng chả nhận ra là nó đã nhìn vào khuôn mặt đó đủ lâu để đối phương phát hiện ra là nó đang nhìn. Cô bé cất tiếng:
- Mặt em có gì à?.
Nó giật bắn mình, giá như nó giống như một cool boy Hàn Quốc nào đó vào lúc này để có thể trả lời một cách lạnh lùng rằng " Không! Là do bạn là em quá cuốn hút mà thôi " hay đại loại như vậy. Nó lắp bắp: - Không, không có gì cả đâu…
Rồi quay đi chỗ khác, nó cảm giác lúc này nó như một thằng ăn trộm bị người ta phát hiện vậy. Sau lưng nó, cô gái thấy vậy khúc khích rồi tiếp: - Anh ngại à, mà anh tên gì, mình làm quen được chứ?
Nó giật mình tập hai, nó tự hỏi có phải cô gái kia nói chuyện với nó, không những thế mà còn làm quen nữa chứ. Nó quay lại lúng búng đáp: - Ừ, mình tên D còn bạn?
- Em tên My, đang học trường Lương Thế Vinh, năm nay mười tám cái xuân, mà cái anh này hay nhỉ, cứ bạn mình cái gì, a già gần bằng chú em rồi đấy.
Mặt nó lại ngây ra không biết nói gì, trước giờ ai cũng bảo nó trẻ con cơ mà, sao bay giờ trong mắt em ấy nó lại thành một ông chú được nhỉ? Cô bé thấy vậy lại bật cười tiếp lời: - Em đùa thôi, anh buồn cười thật đấy.
- Ừ, Mình… Anh không quen nói chuyện với con gái lắm. - Nó đáp.
Rồi cứ thế nó quen dần với cuộc nói chuyện, sự ấp úng ngại ngùng thay dần bằng sự cởi mở vui vẻ, đôi bạn mới quen với câu chuyện về cuộc sống đi làm, đi học của hai bên, sở thích, sở ghét, sở trường, sở đoảng và những nụ cười vui vẻ cứ thế sôi nổi và kết thúc là trao đổi số điện thoại.
Rồi cứ thế, những buổi chiều, những câu chuyện, những dòng tin nhắn. Hơn hai tháng trôi qua như vậy, đau đó trong tim nó thấy ấm áp phải chăng đây là tình yêu - hay ít nhất nó cũng tưởng là thế. Nó bắt đầu mạnh dạn hơn, bắt đầu dám rủ cô bé đi chơi, đi ăn uống linh tinh. Về phần cô bé thì luôn hào hứng và hết mình. Giờ đây tuy chưa rõ ràng nhưng nó cảm thấy cuộc đời thật đẹp và đáng sống, quãng đời sống bên lề ảm đảm nay bắt đầu có những tia nắng của tình yêu. Nó vui vẻ hơn, làm việc chăm chỉ hơn, hay cười hay nói hơn. Trong tâm trí nó bây giờ tràn ngập hình ảnh cô bé và tưởng tưởng đến một tình yêu đẹp.
Đã được ba tháng kể từ khi đó, hôm nay nó quyết định sẽ tỏ tình với cô bé. Nó tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng hẹn cô bé ở một công khá là thơ mộng rồi hộp chờ đợi cô bé đến…
Mười năm phút sau cô bé đến với nụ cười thiên thần như mọi khi. Cô bé mở lời:
- Đợi em lâu chưa, mà sao hôm nay em thấy có gì đó lạ lắm.
Nó lấy hết dũng khí đưa bó hoa dấu sau lưng và nói: - My à, từ lúc gặp em anh thấy cuộc đời anh đã thay đổi, anh thấy cuộc sống đáng sống hơn, anh thấy mọi thứ có ý nghĩa hơn. Anh thích em. Làm bạn gái anh nhé!?
Nó những tưởng sẽ có một cử chi e lệ, một phút ngập ngừng, một cái gật đầu hay một câu trả lời chấp thuận khe khẽ, nhưng không tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng nó mà thôi. Cô bé đáp giọng tỉnh khô và nhanh gọn: - Ơ, em có người yêu rồi anh ạ, anh rất tốt bụng và dễ mến nhưng em chỉ coi anh như một người bạn.
Mọi thứ như mờ nhạt rồi chuyển màu tối om trước mắt nó. Nó không còn biết trả lời như thế nào nữa rồi, nó cứ đứng đó như trời trồng phải đến hơn một phút rồi cố dặn ra một câu: - Có phải… có phải do anh đi xe đạp?
Gương mặt cô bé đang từ vui vẻ chuyển sang lạnh lùng đáng sợ, nhìn nó đầy sự giận dữ và coi thường rồi quay đầu bỏ chạy để lại mình nó ngẩn ngơ dưới ánh đèn công viên vàng hiu hắt…
Nó lại trở về cuộc sống như trước khi chưa có cô bé, trong khoảng thời gian đó nó tự đặt cho mình những câu hỏi và chỉ có một câu trả lời làm nó hài lòng nhất - Không phải do cô bé kia mà do nó quá ảo tưởng, quá tự ti mà cũng tự phụ, nhỏ nhen mà cũng ích kỉ, đâu phải chỉ có tình yêu giữa nam và nữ, chẳng qua do nó chưa đủ cái vẻ mà một người phụ nữ muốn yêu hơn là muốn làm bạn, tốt thôi chưa đủ đâu.
" Cho cháu một nhân trần, một hướng dương". Nó lại ngồi đây, lại ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại, lại mong ngóng có một giọng nói trong trẻo dễ thương nào đó vang lên sau lưng nó.